“Báu vật phi thường” chắc là về tay Mười Hổ, con hổ đã mọc thêm cánh, tốt nhất là nên cao chạy xa bay để bảo tồn sinh mạng chứ hy vọng lấy lại báu vật e là điều không tưởng.
Lần trở về này không có đại gia N.K. nên ĐHC và Đồng Đen không đi theo đường cửa khẩu mà theo ghe buôn của một bạn hàng, ghe có chừng bảy tám người, trên chất đầy đồ điện tử, đường thốt nốt và khô cá Biển Hồ…
Đồng Đen đưa cho ĐHC giữ một cái túi vải, còn y thì ngồi ngủ gục. Bên cạnh còn có một cô gái da trắng tươi, mái tóc thơm thoang thoảng làm đường về như gần lại, dòng sông lững lờ trôi, hai bên bờ um tùm dừa nước…
Ghe chạy gần đến một bến phà thì bị BP chặn lại, tất cả bị áp giải về đồn để kiểm tra giấy tờ và hành lý, phen này có thể bị nhốt vì tội “xuất nhập cảnh trái phép” như chơi. Mấy tay BP này mặt mũi non choẹt, nói giọng của vùng khu bốn nên rất khó nghe. Đến lượt ĐHC, giấy tờ cũng đầy đủ, có hộ chiếu hẳn hòi, nhưng đến khi cái túi vải được mở ra bên trong ngoài mấy bộ đồ thì nằm chình ình một khẩu súng đen sì.
Cái túi là của Đồng Đen, nhưng y biến mất từ hồi nào vậy cà? nãy giờ lính quýnh nên không để ý? Con người to lớn như thế mà thoắt cái biến đâu mất, cứ như là có phép tàng hình vậy? Phen này thì đúng là đổ nợ rồi…
Thế cũng chưa đáng sợ bằng việc cái cô gái đẹp đẹp, trắng trắng, tóc thơm thơm mới gặp lần đầu khi lên thuyền lại khai là đi chung với ĐHC mới là kỳ cục nhất. Trong cái xắc tay của cô ta có một cái hộp đựng khá nhiều viên thuốc màu trắng chưa biết là gì, vì thế nên tay BP nửa già nửa trẻ mang lon thiếu tá mới nói “đúng ra là tôi thả ông rồi, nhưng phải tạm giữ ông và cô gái với những tang vật này lại để xác minh sau”.
Chẳng biết là xác minh cái gì mà nửa khuya hôm đó có một chiếc xe U-oát đỗ xịch, trên xe bước xuống hai người một gầy gầy, một mập mập, mặt lạnh như tiền đi vào, một người đứng trước ĐHC, móc ra tờ giấy, dõng dạc đọc to “tôi trung tá….., ra lệnh bắt khẩn cấp ông ….., tội xuất nhập cảnh trái phép, vận chuyển, tàng trữ vũ khí quân dụng theo điều…. của bộ luật hình sự nước…..”
Cô gái cũng được đọc một cái lệnh tương tự.
Cả hai được ưu tiên dùng chung một con “@” và dẫn giải ra xe ngay trong đêm, chẳng biết là sẽ được đưa đến phương trời nào nữa.
Ai đã từng bị cái cảm giác lạnh lạnh của cái còng số tám bập vào cổ tay thì sẽ không bao giờ quên được, cái lạnh của nó không phải là cái lạnh như nước đá, cái lạnh từ bên ngoài mà là cái lạnh như từ trong tim tỏa ra. Trong cái ánh tối mờ mờ, ĐHC chăm chú nhìn cô gái như muốn đọc những suy nghĩ của cô ta, nhưng cô ta lại quay mặt đi chỗ khác. Không lẽ lại hỏi “tôi với cô mới gặp nhau sao cô lại nhận là cùng đi với tôi, cả hai lại quen nhau từ lâu?” – Giả sử là không có cái chuyện này mà tự nhiên lại được một cô gái nhận như thế thì mừng còn hơn là trúng vé số nữa, nhưng trong trường hợp này thì… Có thể cô ta vì quá hoảng sợ mà nói đại, nhưng cũng phải phòng trường hợp có người gài bẫy. Còn Đồng Đen chẳng biết là đã biến đi đâu? Có thể y trong đường dây mua bán hàng nóng về VN, khi thấy biên phòng đã khéo léo lặn xuống nước mà không ai hay? Suy cho cùng thì y đâu phải là một kẻ tầm thường, một nông dân chất phác đi buôn trái nhàu kiếm tiền nuôi vợ con? Nếu thế thì mọi người đâu có chào y như vậy? Trường hợp xấu hơn là y đã cố tình làm điều này, khi Thạch Holk bỏ trốn thì Mười Hổ phải kiếm một người thay thế, kẻ này phải đồng tài đồng sức với Huyền Hòm, kẻ đó hẳn phải là Đồng Đen chứ còn ai vào đây được nữa?
Giả sử y đúng là đệ tử của Mười Hổ thì quả là mưu cao kế độc, cái kết cục bi thảm “sống dở chết dở” như hiện giờ đã nói lên điều đó, nhân gian có câu “Mười Hổ độc hơn rắn hổ” bây giờ mới thấy.
Tay gầy gầy ngồi đằng trước với lái xe, còn tay mập mập thì ngồi sau, y lầm lỳ không nói gì, giả như đang ngủ, nhưng chắc chắn nhất cử nhất động đều không thể qua khỏi cặp mắt he hé của y được.
Xe chạy một lúc thì dừng lại, tay gầy gầy đi đâu đó hơn nửa tiếng, sau khi y quay lại thì đưa cho ĐHC thêm một tờ giấy, đó là lệnh tạm giam của viện kiểm sát trong ba ngày, phen này thì chính thức được ăn cơm tù rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét