Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Vẻ đẹp nước Việt P4

   Tiền bạc đôi khi không mang lại may mắn mà lại là tai họa cho con người.
   Thời điểm đó có một người tên “Lưu Đại Nhân” bản tính rất hào sảng, hay giúp đỡ người nghèo. Y trán cao, vuông vức, râu rậm, có trong tay năm chiếc xe ben chuyên chở gỗ cung cấp cho một xưởng mộc ở VN nên kinh tế thuộc vào loại khá giả. Lúc này tàn quân Kh’me đỏ vẫn còn nhiều nên vào rừng rất nguy hiểm, bù lại vì thế tha hồ khai thác gỗ quý mà ít bị cạnh tranh.
“Lưu Đại Nhân” thường theo áp tải xe, buổi tối năm chiếc xe thường quây lại ở bìa rừng, chủ xe và lái mắc võng dưới gầm xe để ngủ. Khoảng nửa đêm có mấy loạt đạn bắn vào võng nơi “Lưu Đại Nhân” nằm, cái võng bị bắn tan nát nhưng y không chết vì đã chuyển qua nằm chỗ khác. “Lưu Đại Nhân” rất cẩn trọng nên mấy lần bị mai phục mà không sao, nhưng cuối cùng y lại bỏ mạng vì một thứ tưởng chừng rất tầm thường – đó là mìn – sau chiến tranh CPC như một bãi mìn khổng lồ, mìn nằm vất vưởng khắp nơi, họ Lưu và vài cộng sự chỉ bất cẩn một lần là cả bọn bị biến thành những mảnh thịt vụn.
   Còn một người nữa chuyên chở dầu DO qua Miên bằng sà-lan, mỗi lần chở hàng thì y đều dư được vài trăm lít, nên có biệt danh là Năm “Dầu”. Năm “Dầu” nuôi một bà người Miên ở Siep-Riep, một bà ở Miền Tây và một ở SG, vì thế ngoài bán dầu y còn kiếm thêm bằng đủ mọi cách. Y nghiện hút cần-sa, nên thích qua bên xứ này vì được hút thoải mái. Nếu hút cần–sa vừa đủ thì làm người ta trở nên mập mạp, hồng hào, khỏe mạnh, không bao giờ cảm cúm lặt vặt, còn về “chuyện ấy” thì vô địch.
   Năm “Dầu” vào tận mấy Phum, mua cần-sa về hút và bán lại, ngoài ra y còn mua sỉ một thứ thuốc tể chuyên trị bệnh gầy từ mấy tay tà sư. Thứ thuốc này chỉ gồm bột mì với nước cần–sa, phẩm màu và vài thứ thuốc lặt vặt như xuyên khung, thục địa để cho có mùi “thuốc Bắc”, mang về đến SG Năm “Dầu” phù phép thành thuốc quý “made in Thai Lan”, bán đắt như tôm tươi. Mấy bà, mấy cô ở SG uống thứ thuốc có pha cần-sa này tất nhiên phải ăn được, uống được, ngủ được, chỉ trong một tháng có người lên đến cả chục ký. Mập mạp béo tốt, nhưng gương mặt cứ phì phị, da tuy hồng nhưng bung bủng, uống nhiều đâm ra bị nghiện, còn nếu bỏ thuốc thì người sẽ xẹp xuống, nhìn bệ rạc, gày gò còn hơn lúc chưa uống.
   Năm “Dầu” tóc quăn đen, nhưng từ hai bên mai trở đi thì nó lại bạc trắng, râu cũng bạc nên nhìn rất dị tướng. Y có cái nhân tướng kỳ lạ như thế nên cái chết cũng kỳ lạ hơn người… Bán ba cái thứ thuốc tể trị bệnh gầy này kiếm được nhiều tiền nên y chi xài vung vít, thiếu nợ đầm đìa, lần sau cùng vào Phum trở về được mấy ngày thì cái bụng trương to, chở đến bệnh viện thì đã thành cái xác không hồn. Bác sĩ nói y bị bịnh mỏng bao tử, lại ăn mắm bò-hóc nên “lủng bao tử”, tràn máu ổ bụng mà chết. Có người biết chuyện thì nói y bị thầy pháp “thư” để đòi nợ, vẫn không chịu trả nên bị tà vật chết luôn.
   Những người này đều rất từng trải, kinh nghiệm dày dạn, nhưng chỉ vì tham vọng quá nhiều mà dẫn đến mất mạng.
   Hoàng hôn dần buông xuống trên dòng sông Tông Lê Sáp, tối hôm đó một người bạn mời cả hai về nghỉ tạm trong một căn nhà gỗ nhỏ. Từ đây nhìn xéo qua phía bên kia là một căn nhà chứa đầy những em gái người Việt, những cô gái này chỉ bận một cái áo ngủ mỏng tang trên người, còn bên trong lại không mặc gì nên những gì cần che giấu lại phô ra lồ lộ. Các em gái của một đất nước nghèo khổ, qua đây tìm kế mưu sinh ở một đất nước còn nghèo khổ hơn, nhiều em lại không hề biết chữ thì có thể làm được gì ngoài cái nghề cổ xưa nhất của nhân loại?
   Khi Đồng Đen bỏ đi đâu đó thì bỗng có một em lân la qua bên này, cô bé người gày gò chỉ còn da bọc xương, nói giọng Cần Thơ “cho em ngồi chơi với anh nha” – Cô bé này có đôi môi nhìn rất lạ, nó cứ đỏ rừng rực, ĐHC sờ thử tay lên trán cô ta thì thấy nó nóng hầm hập, bàn tay cũng vậy, nóng như lửa đốt, bèn nói “em đang sốt cao như thế sao không nằm nghỉ mà còn đi ra ngoài?” – Cô ta mở to đôi mắt nói nhỏ “em hết sạch tiền rồi, không ra ngoài làm thì mai lấy gì mà ăn?” – Xem ra cô bé này chắc đã bị nhiễm, nên lâu lâu lại bị hành sốt. – “em bao nhiêu tuổi rồi?” – “dạ, sang tháng sau là em đúng mười bảy” – Trong người có sẵn mấy viên thuốc hạ sốt, nên lấy cho cô ta uống tạm, còn một ống thuốc sủi bọt bèn lấy một viên cho vào ly nước đưa cho cô bé uống cho bớt mệt. Cô bé nói thêm “em cũng hay uống mấy ống thuốc bổ máu nhưng hết tiền rồi, anh mua cho em được không ?”. Sợ cô ta lấy tiền để đi chích ma túy nên đành phải dẫn cô ta đi mua... Cô gái khốn khổ này chắc không thể sống qua năm nay, tháng sau chắc là cái sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời cô bé…
   Mặt trời chìm dần xuống dòng sông bao la, mặt nước lung linh hắt tia nắng chiều ửng đỏ lên cái thân thể nhợt nhạt của cô gái, nhuộm một màu vàng úa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét