Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Vẻ đẹp nước Việt P6

   Xe về đến Trại giam vừa đúng 03 giờ sáng, cảnh sát coi tù đưa ĐHC vào một khu riêng, còn cô gái chắc là đưa vào khu chuyên nhốt tù nữ. Tiếng mở cửa sắt rầm rầm trong đêm nghe thật khủng khiếp, căn phòng số… bật mở, cả đám tù đang ngủ say sực tỉnh để đón một con người mới vào lúc bình minh còn chưa thức giấc.

   Bình minh ở đây chắc không bao giờ giống bình minh ở Hạ Long, đó là khi mặt trời le lói trên mặt biển, gió đang thổi nhẹ và làn sóng vẫn còn lăn tăn, lăn tăn… Đàn chim hải âu mới vừa thức giấc tung cánh bay chấp chới. Hàng ngàn hòn đảo như bừng tỉnh qua cơn mê ngủ. Có khi nào, có bao giờ bạn được lắng chìm trong một cái không gian hùng vĩ và mênh mông như thế ? Có khi nào, có bao giờ bạn được chìm đắm trong một cái không gian dường như là của riêng bạn, đầy khát vọng bao la như thế ?
   Cả vũ trụ bắt đầu chìm xuống khi bạn bước vào cánh cửa này, một cánh cửa nặng nề, ghỉ sét và lầm lì, chỉ có một lỗ vuông vuông nhìn ra thế giới bên ngoài… Ôi chao, ngày ấy, khi tuổi trẻ còn nồng trong trái tim của bạn, khi từng nhịp đập của cuộc đời còn say trong giấc mơ của bạn, thì bạn sẽ cảm thấy không có một trở lực nào có thể, và có thể làm bạn phải dừng chân, và con đường dù có xa đến mấy thì cũng sẽ chẳng là gì khi con người quyết tâm dấn bước.
   Cả đám tù đầu trọc lốc, thậm chí là còn trần truồng choàng tỉnh trong cơn nồng lúc ba giờ rưỡi đêm hè nóng bỏng. Những kẻ phải đi vào cánh cửa này, trong một cái giờ như thế này là rất ít và rất ít, vì thế một người trẻ tuổi trong bọn mới nói nhỏ với ĐHC “cứ bình tĩnh, hãy nằm xuống bên cạnh tôi chờ qua đêm rồi hãy tính”… Cám ơn người bạn bé nhỏ trong cơn tuyệt vọng, cám ơn Thượng Đế đã bỏ qua cho con trong một phút sai lầm, cám ơn người bạn tù lần đầu tiên lỡ bước đã nói ra được một câu mà không bao giờ anh có thể quên khi chìm trong giấc ngủ đầy trằn trọc và mê hoặc ấy…
   Sáng hôm sau thức dậy là đã thấy mình sống trong một thế giới hoàn toàn khác,
   Đầu tiên là cái màn đứng xếp hàng hai bên cửa để điểm danh, tạm thời phải quên đi cái tên cúng cơm của mình, thay vào đó chỉ là một con số lạnh lùng.
   Căn phòng này gồm hai lớp, ngoài là sân, có một cái cửa lớn chừng một mét và một lỗ nhỏ chừng mười lăm cm2 để giao tiếp với bên ngoài, sân sâu vào khoảng bốn mét. Bên trong là một lớp cửa sắt nữa, phòng dài khoảng ba chục mét, rộng khoảng sáu mét, hai bên là hai bệ xi măng rộng chừng hai mét, chạy suốt căn phòng, giữa là một rãnh gọi là “xà lảng” cũng rộng vừa hai mét. Cả phòng chứa hơn sáu chục con người, lại chỉ có hai cái cửa sổ phía trước nên mùi hơi người nồng nặc, chưa quen cảm thấy rất khó thở. Đứng đầu phòng gọi là “trật tự”, một tay gầy gầy, nhỏ con, người này gọi ĐHC lên để kiểm tra túi, cái túi là của Đồng Đen nên quần áo cứ to thùng thình. Y chăm chú đọc cái lệnh tạm giam, đến đoạn chỉ tội danh “lưu hành, tàng trữ vũ khí quân dụng…” thì y gật gù “tội danh của mày cũng được đấy”.
   Khi bước vào cánh cửa này, tội danh có một vai trò quan trọng cho cuộc sống của anh về sau. Những tội danh về kinh tế như “hối lộ, lừa đảo…” nếu có nhiều tiền để lo lót thì thường hay được cất nhắc làm những chức vụ chủ chốt trong phòng như trật tự, thư ký, trực sinh… vừa an nhàn, vừa có chỗ ngủ tốt. Họ là những con bò sữa thực sự cho các QG, là cái túi tiền đích thực và vì thế họ phải thường xuyên lo lót, nếu không sẽ bị thay thế ngay lập tức bằng những người khác cũng đang sẵn sàng chung chi để kiếm một chỗ ấm thân và an toàn hơn. Tội hiếp dâm là bị coi rẻ nhất, đặc biệt là những tội thuộc về loạn luân như cưỡng hiếp con gái nuôi hay con gái ruột… những người này hay bị đánh đập và chửi rủa bởi những bạn tù trong phòng.
   Bản thân trật tự phòng thường là án KT, có chút đỉnh học thức nên chủ yếu là lo về “đối ngoại”, tức là đối phó với quản giáo, giám thị còn “đối nội” trong phòng luôn luôn phải có một kẻ đứng đầu để duy trì sự bình yên, người này thường là có án về tội “cưỡng đoạt tài sản, buôn ma túy số lượng lớn hay cướp có tổ chức…”, được xem như là Đại Bàng.
   Do cuộc sống quá chật chội, tù túng nên việc đánh nhau xảy ra như cơm bữa, khi có việc lộn xộn Đại Bàng sẽ đứng ra dàn xếp. Đây là một xã hội thu nhỏ đến mức tận cùng với đủ loại hạng người, đủ thứ mưu mô lừa lọc hãm hại nhau, đủ loại thành phần tội phạm và những bài học cuộc đời dường như là vô tận.
   Thông thường mới vào trừ những tay chuyên nghiệp còn ai cũng bỏ ăn bỏ ngủ cả chục ngày, nhiều đứa còn trẻ thì khóc ròng rã suốt hàng tháng trời.
   Hôm đầu có một tay CS điều tra đến để lấy lý lịch, hỏi mấy câu như tên, tuổi, nghề nghiệp, thường trú… Sau đó thì y mất tích luôn, thời gian cứ thế trôi đi, thêm mấy cái lệnh tạm giam nữa, cái cuối cùng kéo dài đến bốn tháng mà cũng chẳng thấy ai hỏi han gì cả ?… Lâu rồi cuộc đời từ từ cũng quen dần, quen với việc đến bữa là được ăn một bo cơm đầy sạn và hạt cỏ dại, những tô mì gói ngâm với nước lạnh. Thịt là một thứ xa xỉ, khoảng ba ngày thì may ra mới được một cục bằng ngón tay… hôm nào tát hầm thì có món cá Vồ kho lạt, còn thì chủ yếu là tương chao. Chao từ ngày này qua tháng khác, đến mức trong mơ cũng thấy toàn chao là chao…
   Lần này may mắn rơi vào cái phòng mà Đại Bàng lại là dân SG, vì thế khi nhận ra là đồng hương thì tự nhiên trở nên thân thiết. Y tên BDH, tội buôn ma túy, ở khu biệt giam hơn năm nay, vừa mới được đưa lên phòng lớn. BDH có cái làn da của kẻ bị biệt giam lâu ngày… nó trắng bềnh bệch, bủng bủng như một con cá ươn. Điều nhận thấy đầu tiên ở y là cặp mắt, một cặp mắt sắc lạnh cứ như là mắt quỷ vừa từ địa ngục chui lên… cặp mắt khiến người đối diện phải giật mình, sợ hãi.
   Đại Bàng không mấy khi ra tay đánh đập người khác, thông thường những tên lâu la ăn theo gọi là se sẻ hay thể hiện với những người bạn tù mới bằng cách hù dọa “bass, tress” này nọ… và bọn này thường rất nhát, khi có kẻ “bật số” thì hay bỏ chạy.
   Một phòng khoảng bốn năm chục người thì thường có khoảng hơn chục em là “mồ côi”, tiền không có, người thân cũng không nốt, sống bằng cơm tù nên rất đói khát… Đại Bàng sẽ đứng ra nuôi bọn này, để nuôi một đám đông đảo như thế tất phải san sẻ đồ ăn và tiền bạc của đám tù KT giàu có. Bọn se sẻ này trở thành tay sai đắc lực cho Đại Bàng, do sống thành bầy đàn nên muốn triệt hạ một Đại Bàng trong phòng không phải là chuyện dễ.
   Ngoài ra còn có các mánh lới “xào chẻ”để kiếm tiền thông qua “mua bán đổi chác”, hay đánh bài hoặc hốt me. Một bộ bài khi vào được tận trong này sẽ có giá “1 xị”, thường là do bọn chiếu cố đưa vào. “Chiếu cố” là mấy tên tù sắp hết án, ít còn muốn trốn trại nên được đưa ra ngoài, không phải ở trong phòng… bọn này là tay sai đắc lực cho QG. Ngoài bán bài, bọn này còn bán thuốc lá, một bao thuốc có giá “6 xị”, khi đưa vào trong phòng Đại Bàng sẽ bán ra 2 điếu là “1 xị”, vị chi một gói sẽ bán được “1 chai”, số tiền lời để cờ bạc và bao đám đàn em mồ côi, đám này chuyên quét dọn phòng và “đấm bóp, massage” cho mấy đại gia tù KT giàu có. Mấy đại gia KT hay đám COCC vô tình phạm tội hầu hết đều có sự gửi gắm từ bên ngoài nên được đám cai ngục quan tâm, săn sóc, có tiền để lót hầm, lót ổ nên cũng đỡ khổ hơn chút ít, nhưng cũng phải tỏ ra hết sức “biết điều”, nếu không sẽ bị bọn se sẻ phá phách đủ kiểu.
   Vì thuốc lá đắt tiền như thế nên không dám hút nguyên điếu mà cắt nhỏ ra từng khoanh gọi là “bi”, một bi như thế được nhét vào một cái “bỉnh” giống như cái ống điếu và chia nhau kéo. Lửa thì được lấy từ cây “chẹt” hay từ cái bóng đèn điện trong phòng. Việc hút như vậy được phân chia đẳng cấp hẳn hòi, càng “số má” nhiều thì được hút nhiều và hút trước, đám cóc ké thì lâu lâu mới được hưởng ân huệ hút một bi là mừng lắm rồi. Ở đây cư xử phải thật rõ nét, nói một là một, hai là hai, không được lợn cợn, sơ sảy là có chuyện liền. Lần đấy trong phòng có mâu thuẫn giữa Út Khùng và Tư Cá, hai thằng này cãi nhau, chửi nhau suốt nên BDH quyết định “căng dây”, tức là sẽ cho hai thằng đấu với nhau một cách sòng phẳng. Sau bữa cơm chiều là khoảng thời gian mà đám cai tù và bọn chiếu cố lơi lỏng nhất, cuộc so găng bắt đầu.
   Cả đám đứng xung quanh phía trên bệ vỗ tay la hét để lấy khí thế và cá độ, xà-lảng sẽ là võ đài cho hai thằng, ĐHC làm trọng tài… Vào cuộc Út Khùng tự nhiên cởi phăng hết quần áo, trần truồng trùi trụi “…tổ bà nó… mặc quần áo vướng víu đánh nhau mất sướng…” – Tư Cá tức quá chửi “cái đồ ăn cám sú đụ heo rừng, tù thì cũng phải có danh dự của … thằng tù chứ ?” – Có điều y cũng say máu cởi phăng luôn cái quần đương mặc để được công bình như Út Khùng. Đây quả là một cuộc giác đấu thời tiền sử, một cuộc chiến đầy nét hoang dại, không một manh giáp và cũng không một thứ vũ khí nào…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét