Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Vẻ đẹp nước Việt P9

   Sau khi kết thúc điều tra thì mới được gặp mặt người thân, chờ đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt…. Hôm ấy đang nằm mốc meo trong phòng thì nghe tin có người đến gặp mặt… phòng gặp được ngăn cách bằng một lớp lưới mắt cáo, tay QG lúc nào cũng kè kè ngồi sau vì sợ đám thân nhân của tù tuồn đồ cấm vào như ma túy, thuốc lá hay vật nhọn, lưỡi cưa… và cũng cấm tù không được kể về những khổ cực ở trong này, nếu nói lung tung khi vào sẽ bị ăn đòn ngay.

   Ngồi bên cạnh là một đại gia ma túy án rất nặng. Người này lúc ở ngoài có điền trang rộng lớn, chủ mấy nhà hàng, khách sạn, tiền nhiều còn hơn nước biển. Bây giờ thì người thân đã bỏ hết, chỉ còn một cô con gái nhỏ.    Một ông trùm hiển hách ngày nào, cuộc sống vênh vang, nhà lầu xe hơi, cơm bưng nước rót, kẻ bợ người nịnh nay chỉ là cái quá khứ xa xưa, cái còn lại cuối cùng chỉ là một mẩu nhỏ của máu thịt ruột rà.
   Cô bé nom rất xinh xắn, chắc còn đang đi học, độ mười lăm mười sáu tuổi, vừa nói chuyện với bố vừa khóc thút thít. Tay đại gia chân thì bị xiềng, tay còn bị còng nhưng nói chuyện rất bình tĩnh và điềm đạm, nhìn kỹ mới thấy hai bàn tay của y hơi run run “…Ở nhà ráng săn sóc bà nội thay bố, nhớ đừng bỏ học nghe con…”.    Chắc y biết chuyến đi này phải “lên dĩa” rồi nên cố dặn dò con gái. Trước khi chết sao ai cũng nói những lời chân tình tha thiết như thế? Phải chi bình thường mà con người biết nghĩ, biết nói như thế thì… Để được gặp mặt cha, cô gái nhỏ chắc đã phải vượt một quãng đường rất dài một thân một mình, và chắc chắn biết bao cạm bẫy sẽ còn chờ cô trong cuộc sống côi cút sắp tới.
   Bên ngoài còn có một phụ nữ trẻ ẵm một đứa bé chừng hơn một tuổi, chắc là đi thăm chồng nhưng không được cho gặp, cô ta cứ đứng tần ngần, muốn nhắn gì đó nhưng ngay lập tức bị mời ra ngoài, mãi sau này mới biết đó là vợ của BDH.
   Ngồi chờ mãi, một lúc sau thì thấy… Tiêu Thu Thu xuất hiện.
   Cô ta vẫn như ngày nào, tươi như bông hoa của mùa Xuân.
   Tiêu Thu Thu tỏ ra khá xúc động, những bi kịch cuộc đời, sự chia ly mất mát có lẽ còn xa lạ đối với cô, cũng may là cô ta kìm nén không bật khóc, chứ nước mắt đàn bà là thứ dễ làm người đàn ông trở nên mềm yếu. Cô ta hỏi thăm đủ thứ, và kể - “đại gia N.K. tự nhiên thấy anh biến mất, hỏi thăm khắp nơi cũng không ai biết, quay lại bên Miên tìm cái người dẫn đường lúc trước có tên là Đồng Đen thì cũng chẳng có tăm hơi gì, cuối cùng em mới sực nhớ trước đây anh kể có một người quen tên là Tám Ai chạy xe ôm… phải ra bến xe dò tìm mãi mới gặp được. Anh Tám chở em đến công trường khai thác đá gặp ông Huyền Hòm, năn nỉ ổng tìm anh giúp, mãi sau ổng mới nhận lời, cuối cùng dò ra được là anh rớt vào trong này” - Tiêu Thu Thu nói sẽ thuê luật sư để ra tòa bào chữa, cô ta không hiểu rằng mưu kế của Mười Hổ đâu phải là đơn giản, dễ như thế thì cái câu “Mười Hổ độc hơn rắn hổ” còn có cái giá trị gì nữa? – Hơn nữa ĐHC cũng nói cho cô hiểu rằng ba cái tội danh này nếu lỡ có án thì cũng nhẹ hều, thời gian ở tạm giam cũng muốn hết án rồi, đâu có đáng gì mà phải tốn tiền này nọ. Ngẫu nhiên rơi vào trong này đâm ra lại biết được tận cùng của xã hội là như thế nào, có từng sống ở cái “địa ngục trần gian” này thì khi về với cuộc đời bên ngoài mới biết quý trọng cuộc sống của chính mình, của gia đình, vợ con, bè bạn… đó chính là cái “Thiên Đường” có thật, không cần phải mơ mộng tới cái cõi Niết bàn xa xôi nào đó mà làm gì. Đây là một cơ hội để mở rộng tầm mắt tới những vùng cấm địa mà người đời thường ghê sợ… được thấy bao số phận, bao bài học đời người… vì thế nhiều khi về đời có gặp Mười Hổ không chừng lại phải “cảm ơn” ông ta là khác.
   Dù sao thì có sự thăm hỏi cũng còn hơn là không có gì, ở trong này lắm kẻ từ lúc vào tù đến lúc ra tù chẳng có ma nào ghé thăm cả. Cá biệt có người ở tù còn nhiều hơn ở ngoài đời như Tư Cá chẳng hạn, y là một tay trộm đường thủy, hầu như suốt mấy chục năm nay chưa hề được ăn cái tết ở ngoài đời, hễ ra tù là y lại làm chuyện rồ dại để trở vào nữa, đó là những người cảm thấy nhà tù giống như là “nhà” của họ.
   Nhờ thời gian rảnh rỗi ở trong này mà suy nghĩ được nhiều chuyện, chứ ở ngoài đời lúc nào cũng chăm bẵm ba cái vụ công danh sự nghiệp, không thì chúi mũi kiếm tiền, đâu có rảnh rang mà “suy tư” cái con khỉ gì được? – Hơn nữa môi trường này tiếp xúc rất nhiều, từ một đại gia KT mắc tội trốn thuế GTGT đến một thầy giáo phạm tội hiếp dâm học sinh, đám buôn lậu đường dài, đám đầu trộm đuôi cướp, buôn ma túy, ma cô đủ cả… Mỗi một con người đều có một cuộc đời khác biệt với những tâm tư mà ở trong này họ mới có dịp để phô bày. Có người làm ăn đàng hoàng nhưng lỡ thua lỗ mà phải vào đây, người thì vì tranh chấp đất đai dẫn đến đánh nhau gây ra thương tích… cũng lắm kẻ lưu manh, thủ đoạn, lừa đảo, vào tù ra khám như cơm bữa. Nơi này là cả một kho tàng về đời sống mà đâu phải lúc nào cũng có cơ may gặp được?
   Ở đây mà râu nhiều thì phải lấy miểng chai cạo đau rát cả cằm, còn không thì lấy sơi dây “se râu” phựt phựt cứ như là đang sống ở thời tiền sử. Có nhiều thằng nhỏ thuộc dạng khù khờ, thiểu năng, chậm phát triển, thường là phạm tội hiếp dâm trẻ em, trong lúc chờ đưa đi khám tâm thần cũng bị nhốt. Những thằng này hay bị bạn tù ăn hiếp, đổ tội, được xem là “có số hạp với ba-trắc”, lâu lâu lại bị QG lôi ra đánh khơi khơi giải sầu, riết rồi bị nội thương, ho khục khục suốt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét