Ở trong này bị cấm hát vì “ở tù mà tụi mày vui lắm hay sao mà hát hò tối ngày, ông mà bắt được thằng nào hát thì ông vả cho vỡ mồm…”. Có điều tuy cấm thì cấm chứ tù vẫn hát vì đó là cách tốt nhất, hiền lành nhất để giải tỏa nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ vợ con, nhớ người yêu, bạn bè…
Các bài hát được truyền tay nhau chép lên tờ giấy tạm giam hay gia hạn, bằng thứ mực là “thuốc tím”, một loại thuốc nước trị ghẻ phổ biến nhất ở trong này. Ở nơi đây ghẻ và lác là một thứ bệnh kinh niên, do cuộc sống chung đụng nên không ai là không bị, và thứ thuốc sức duy nhất là thuốc tím nên có nhiều thằng bị ghẻ toàn thân, khi sức thuốc tím vào cả người tím ngắt nhìn cứ như là con quỷ hiện hình.
Thày Ba được miễn đấu nên phải hát bù, y có giọng ca rất hay, nó nhừa nhựa như giọng ca sĩ Duy Khánh, y hay ca bài “Căn nhà màu tím”:
“Chiều nhìn ra đầu ngõ,
dâng dâng niềm thương nhớ,
dáng xinh xinh một người,
Được nghỉ năm ngày phép,
mất hai hôm làm quen,
em mới cho mình biết tên….”
Đến đoạn cuối thì cả đám tù cùng đánh bo, hát theo, tạo một không khí chan hòa ít thấy ở nơi này:
”…Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu,
chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng trên đầu…ta nhìn nhau…”
Có điều những bài hát như vậy rất hiếm, nơi đây loại nhạc phổ biến là “nhạc chế”, một thứ nhạc truyền khẩu, đại loại:
“………………
Mẹ ơi! Con mẹ nay đã chết rồi
không về nữa đâu mẹ ơi.
Viên đạn đồng đen nằm sâu trong màng óc, giết con mẹ chết rồi
Đến ngày giỗ con...
Mẹ nhìn lên bia ảnh, thấy con mẹ mỉm cười…
Chách, chách, chách bùm chách…
Hôm nay con về, con về sau nhiều năm xa cách
Tấm mền bông xô phủ lên màu trắng, con xa mẹ thật rồi.
Đến ngày giỗ con...
Mẹ nhìn lên bia ảnh,
Nhớ con mẹ thật chết rồi…
Chách chách bùm, chách bùm bùm bum…”
Thông thường thì tù nữ và tù nam nhốt ở những khu riêng, nhưng vẫn có thể liên lạc với nhau thông qua những ô cửa nhỏ ở phía trên cao. Mấy thằng công kênh nhau lên, một thằng “giao lưu” hát cho nữ nghe, bên kia mấy em cũng hát lại, nổi tiếng nhất là một em tên Thảo Bay, khi nào trời mưa là lại nhớ đến giọng ca của em:
“…Nhớ nhớ mưa bong bóng, nhớ dáng em buồn, nhớ lệ em tuôn
Nhớ mưa bong bóng, nhớ khi tan trường em sát vai anh…
…Phải chi hôm ấy đừng mưa
Phải chi hôm ấy đừng đưa em về…”
Đang hát mà nghe hô “xe tăng đến, xe tăng đến” là biết có QG xuống kiểm tra, còn nghe “xe mủ đến, xe mủ đến” là biết đám chiếu cố xuất hiện, đám này không làm gì nhưng hay tâu hót, xuất hiện vào giờ này để thu mấy nồi cơm và “mua bán đổi chác” cho QG.
Nhai cơm tù mãi đến tận tháng thứ bảy tay CS điều tra mới xuất hiện lại, y cùng đám chiếu cố dẫn ĐHC đến nơi hỏi cung. Suốt mấy tháng ròng ở trong phòng, bây giờ mới được nhìn thấy bầu trời xanh, được thở hít cái không khí bên ngoài, sao mà khoan khoái thế.
Tay CS điều tra lịch sự mời hút một điếu thuốc, y cười hì hì, làm như mấy tháng vừa rồi ĐHC ở khách sạn ba sao không bằng. Y lặp lại mấy câu hỏi cũ xì như tên, tuổi, nghề nghiệp, thường trú…
Sau đó y vừa hỏi vừa viết vào biên bản:
- Tôi đã đi xác minh, không hề có ai tên Đồng Đen như anh kể… cũng đã gặp lại tay chủ ghe buôn và một vài người, họ cũng nói chỉ thấy một mình anh…
Phen này thì đúng là tiêu rồi, không lẽ lúc xuống thuyền Đồng Đen chơi bùa ẩn thân, ngoài ĐHC ra thì không ai nhìn thấy y? điều này cũng có thể lắm. Hơn nữa ở xứ này có một đường dây chuyên mang “hàng nóng” từ CPC về VN, nên họ nghi ngờ cũng phải, ngoài ĐHC ra còn mấy tay khác cũng bị dính vì tội danh này.
- Cô gái vẫn khai là đi chung với anh, chúng tôi cũng đang xác minh, có điều cô ta ở bên Miên, không rõ nguồn gốc nên hơi khó…
Cô gái này tên Châu, lai Kh’mer, vào trong này được đặt là “Châu Pha”, cô ta nổi tiếng là “hoa khôi trong tù”, đám chiếu cố bu theo “hoa thơm chia nhau mỗi thằng hít một ít”. Bọn này thường lợi dụng lúc sáng sớm, phải đi quét dọn trước sân, đáp sang phòng nữ “quan hệ”, hoặc lợi dụng lúc bán đồ căn-tin để “mó máy” này nọ. Bên nữ thì khá nhiều em ở ngoài đời vốn dĩ làm gái, chỉ cần có “đồ ăn, tiền, thuốc lá…” cho mấy em là muốn gì cũng chiều. Lâu lâu có em lại nổi hứng leo lên cửa sổ “xô hàng” cho mấy anh xem.
Cô Châu Pha này từng làm gái ở mấy Casino bên Miên, thỉnh thoảng cũng leo lên cửa sổ hát:
“…Anh nghĩ gì khi thấy em
Lặng lẽ từng đêm phấn son nhạt nhoà
Lặng lẽ từng đêm khói bay mịt mờ
Ngồi nơi vũ trường…
…Đừng xem em như cánh chim hoang bay về đêm…”
Sau cô được thả vì xác minh lại mấy viên thuốc trăng trắng là thuốc cảm bình thường, nên chỉ bị cái tội “nhập cảnh trái phép” án xử vừa bằng những ngày tạm giam, có thể cô ta cũng là một đệ tử của Mười Hổ không chừng, chắc là ông ta muốn cho ĐHC nếm mùi tù sương sương để hoảng sợ mà tự biến đi… Ông ta đâu có nghĩ là sau khi thấy cái giếng được sửa rồi thì ĐHC cũng muốn chạy ngay nhưng không kịp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét