Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Vẻ đẹp nước Việt P2

   Không gì có thể diễn tả được vẻ đẹp của Ngọc Quan Âm, một làn da trắng muốt, nuột nà như nhung, như lụa. Gương mặt nom giống phật bà không thể tả, đôi mắt thật là dài, hai hàng lông mày thanh mảnh, đúng là cặp “mắt phượng mày ngài”. Đôi môi đỏ thắm với sống mũi dọc dừa thanh mảnh, hai lỗ tai mới thật là “tai phật”, dái tai dài và thật đẹp, cái cằm lại chẻ đôi nom thật kiêu sa.
  Đây là đất nước của những cánh rừng thốt nốt bao la đến mức bạn đi mãi, đi mãi mà vẫn chỉ thấy phía trước toàn thốt nốt và thốt nốt… có những vùng hoang vu đến mức khi đi trên những con đường mòn nhiều ngày bạn có thể chẳng gặp một bóng người nào… và chắc chắn là khi bạn vừa mệt vừa khát sẽ chỉ mơ thấy những ma rừng, quỷ núi… Bạn sẽ sải từng bước chân qua những thị thành sầm uất, những khu chợ đông người, và qua những vùng đất thật hoang tàn…
   Khi Đồng Đen còn là một chú bé y đã đi lang thang nhiều nơi, cuối cùng trụ lại ở chân cầu Chba-OmPau, còn được gọi là “cầu Sài Gòn” bắc ngang sông Basac ở Phnom Penh. Y làm đủ thứ nghề như bán cà-rem, bán kẹo kéo, thợ mộc, thợ hồ,… sau này chuyển qua buôn ghe chở trái Nhàu mang từ VN qua. Đồng Đen kể y có nhà ở Bác Đai, thậm chí còn có một cô vợ nữa. Một gã khổng lồ như Đồng Đen đâu có thể chỉ làm cái nghề “buôn trái nhàu” tầm thường này, hẳn còn làm nhiều việc khác, chính vì thế y mới trở thành “bạn” của ĐHC.
   Y là người dẫn đường cho xe của đại gia N.K. qua biên giới, qua những con đường đầy sình lầy với những ổ gà, ổ voi to lớn, qua những cánh đồng xám xịt bạt ngàn lâu lâu mới thấy bóng người, qua những nhà sàn xiêu vẹo để đến được ngôi chùa cô đơn trong một buổi hoàng hôn vàng vọt.
   Việc làm giếng và sửa chùa không thành, Đại gia N.K. có vẻ buồn buồn, sau khi cải táng cho nhà sư yểu mạng Chau-Bona-Rutsa, ông ta cùng Tiêu Thu Thu đi Thái Lan… Còn ĐHC và Đồng Đen theo đường tắt từ Tà-keo đến phà Neak-Lueng, qua phà là tới Kandal, một nơi tập trung khá đông người Việt.
   Người Việt và người Miên bây giờ sống chan hòa chứ không còn sợ cái nạn “cáp-duồn” như hồi xưa nữa, nhưng nói vậy chứ cũng đừng dại mà mò vào mấy Phum, lỡ gặp đám tà sư có thể bị “thư” chết bất tử hay điên khùng.
   Đồng Đen có vẻ được kính trọng ở khu Chợ Mía dưới chân cầu Chba-OmPau này, từ già đến trẻ ai gặp y cũng chào. Y bỗng nói “Ông đã từng nghe Mười Hổ còn có một nữ đệ tử ?” – “tôi cũng nghe đồn như thế, hình như là bà Chín V thì phải.” - “Bà ta ở đây, là trùm của khu chợ này, chủ nhân của những tiệm vàng ở đây, nhưng không phải là bà Chín V, mà còn ghê ghớm hơn nhiều. Tôi không biết có nên dẫn ông đến gặp bà ta không, người đàn ông nào lọt vào mắt của bà ta thì đều sẽ si mê bà ta – trở thành những tên nô lệ”.
   Buổi tối hôm đó Đồng Đen dẫn xuống khu Coi-Prekliep bên dòng Tonle-Sap uống rượu với món “Bò-Hóc-Lin”, một đặc sản của người Miên, nôm na là mắm cá trèm xay nhuyễn với thịt heo bằm, cà dòn, cà săn, cà chua, cà tím, gừng tươi, chuối chát …chấm với lá đinh lăng được y ca tụng là bổ dương tuyệt đỉnh. Có khá nhiều người biết y ở đây, hiển nhiên y không thể là “thằng buôn nhàu” tầm thường được. Khu Coi-Prekliep này rất nhiều cô gái làm nghề “tiếp thị rượu”, đủ cả Việt, Miên, Thái, Lào, thậm chí có cả mấy em mặc Kimono của người Nhật tiếp thị rượu Sa-kê… mỗi em đều cố “khoe hàng” một kiểu. Nếu may mắn thì còn được xem mấy em múa điệu “Nâm-thol” và biểu diễn đánh trống Râm-vung rộn rã. Ở nơi này tiền bạc là thượng đế, tiền bạc có thể mua được tất cả, từ một trinh nữ cho đến một Pi-âm. Khi rượu ngà ngà Đồng Đen mới thong thả kể về Mười Hổ và người nữ đệ tử… xem ra y biết hơi bị nhiều…
   Theo Đồng Đen thì Mười Hổ có khá nhiều đệ tử, nhưng được biết đến thì có Lâm Dơi, Thạch Holk, Huyền Hòm và Sơn Cẩu… Lâm Dơi là kẻ có sức khỏe vô địch, tàn bạo nhưng dốt đặc, không biết chữ, hùng trấn ở Châu Đốc. Còn Thạch Holk sau này trốn đâu mất, nghe đồn y lên núi tu hành sám hối. Huyền Hòm cao lớn dị thường, trước đây làm thợ rừng, chuyên buôn lậu gỗ từ Miên về VN, sau này phụ trách công trường khai thác đá, là kẻ rất trung thành với Mười Hổ. Sơn Cẩu lúc nào cũng là con chó dữ săn mồi, nghe như em cùng cha khác mẹ với Mười Hổ, chuyên buôn hàng cấm bằng đường thủy, có tài phóng dao như chớp nhưng chỉ là lời đồn thổi chứ chưa ai được thấy tận mắt, nên được đánh giá là kém cỏi nhất. Cuối cùng là một người đàn bà đang ở đây, bà này về bùa ngải nghe nói không thua gì Mười Hổ, ngày mai nếu ĐHC có đủ gan y sẽ dẫn đến diện kiến.
   Sáng hôm sau cả hai kéo ra khu chợ ăn món bún mắm Bò-hóc, người Miên gọi là “mum-bò-chóc” ngon đặc biệt. Chủ yếu là từ quán này có thể nhìn thấy tiệm vàng, nơi mà mỗi buổi sáng bà đệ tử của Mười Hổ thường ra ngồi.
   Bà ta được mọi người gọi bằng một cái tên rất đẹp “Ngọc Quan Âm”.
   Khi ánh nắng vàng bắt đầu chiếu xiên xiên, Đồng Đen đã ăn hết hai tô bún và cả chục chén chè bí, một loại chè làm bằng bí đỏ, rất phổ biến của người Miên. Tuy nhiên, nếu lỡ vào mấy Phum, phải rất cảnh giác với đồ ăn và nước uống, vì ở xứ này có một tháng gọi là tháng “thử thuốc”, người nào xớ rớ ăn phải đồ ăn của mấy thầy bà pháp sư vào tháng này sau vài ngày có thể “đi đứt” như chơi. Thông thường họ hay “thử thuốc” vào tháng bảy âm lịch, nhưng cũng có khi họ đổi qua tháng khác, vì thế nếu là người lạ mặt thì nên cẩn thận.
   Chờ mãi, chờ mãi, khi mặt trời đứng bóng thì bà ta cũng xuất hiện.
   Không gì có thể diễn tả được vẻ đẹp của Ngọc Quan Âm, một làn da trắng muốt, nuột nà như nhung, như lụa. Gương mặt nom giống phật bà không thể tả, đôi mắt thật là dài, hai hàng lông mày thanh mảnh, đúng là cặp “mắt phượng mày ngài”. Đôi môi đỏ thắm với sống mũi dọc dừa thanh mảnh, hai lỗ tai mới thật là “tai phật”, dái tai dài và thật đẹp, cái cằm lại chẻ đôi nom thật kiêu sa.
   Điều đặc biệt nhất ở bà ta là mập, mập kinh hoàng, dễ phải đến hai tạ là ít. Một gương mặt tuyệt đẹp như vậy mà lại cắm lên cái thân hình phì nhiêu như thế thì thật là kinh ngạc.
   Bà ta nom không khác gì một con gấu trắng, một con gấu to lớn dịu dàng ngồi trên một cái ghế bành khổng lồ. Bà choàng trên người một chiếc khăn thêu mỏng manh lấp lánh ánh vàng, có thể đó là chiếc khăn “Kà-ma” huyền thoại của những pháp sư Kh’mer, choàng hờ hững vậy nhưng không một thứ bùa phép hay tà thuật nào xâm nhập nổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét