Có nơi nào làm bạn phải dừng chân ?
Đó là nơi chỉ có biển xanh và mây trắng…Cái cảm giác thật bềnh bồng khi bạn đi trên con đường dốc cheo leo qua đỉnh đèo, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực thẳm sâu hun hút, xa xa là biển cả xanh rì, đường núi gập ghềnh và mây mù bao phủ…
thật tuyệt vời, lung linh huyền ảo, nơi nào cũng có gió thổi lồng lộng… gió thổi xuyên qua vách đá, gió thổi về từ biển, gió thổi đến tận chân trời, gió từ tâm hồn con người bay khắp nơi nơi… Hơn 6 thế kỷ trước, vùng đất này thuộc vương quốc Chămpa, vua Chămpa là Chế Mân đã cắt 2 châu Ô, Rí làm sính lễ cầu hôn công chúa Huyền Trân… đấy có lẽ là khởi đầu cho sự mất đi của cả một đế chế. Trên từng viên gạch đổ, dưới từng chân tháp vẫn như còn đọng lại những giọt nước mắt của một dân tộc đã tự mình tuyệt diệt.
Từ Thiên Hạ Đệ Nhất Hùng Quan này đi về phía bắc là có thể đến tận ải Nam Quan, còn đi về phía nam sẽ đến tận mũi Cà Mau… dù đi đâu về đâu thì cũng phải có tình em chỉ lối, ngay cả đến đại gia N.K. mà cũng còn phải như vậy nữa là…
Đại gia N.K. sợ đi máy bay, trừ những trường hợp buộc phải đi Âu, đi Mỹ… còn thì ông ta khoái đi bằng chiếc Lancruise hai cầu hơn cả.
Lần đi xuyên Việt ấy ông ta còn dẫn theo một cô bạn thật đặc biệt, da ngăm ngăm, mắt to to, không đẹp lắm nhưng có giọng ca hay tuyệt, và hay nhất là ca “xẩm chợ”. Cái tên cô ta cũng chẳng giống ai, “Tiêu Thu Thu”, một cái tên có vẻ rất Tàu.
Tiêu Thu Thu mặc một cái quần bó, chân đi đôi bốt, cái áo màu đỏ chóe, xẻ cổ thật rộng, để lộ ra một phần đôi gò bồng đảo và cái lạch đào nguyên thơ mộng.
Đôi môi cô ta sơn đỏ còn hơn cái áo, nhìn một hồi ĐHC bất giác thầm nghĩ “ả này mà lên đồng thì hết chỗ chê”.
Tiền chảy về túi đại gia N.K. càng ngày càng nhiều, riêng cả trăm mẫu cao su ở Bình Phước cũng đủ khiến ông ta phải sắm hai cái máy đếm tiền mới xuể. Đó là chưa kể cả trăm căn nhà, biệt thự ở mấy khu dân cư cao cấp mới mở. Họ là những con người vĩ đại đẻ ra những dự án vĩ đại và từ đó hàng tỷ tỷ tiền chảy về như thác đổ. Ông ta lại cho xây hẳn một trang trại nuôi heo mọi để dành ăn thịt, vì “thịt heo bây giờ toàn dùng thuốc tăng trưởng, ăn vào chết lúc nào không biết”.
Muốn ăn thịt bò có khi ông ta ngả cả một con bò.
Sự mơ mộng của ông ta lại càng không còn giới hạn, ông thuê cả KTS thiết kế cho mình một cái lăng thật hoành tráng, thật kỳ vĩ, có lẽ ông muốn ướp xác mình như các vĩ nhân ?
Thiên nhiên dù có tươi đẹp, hùng vĩ tới đâu, núi có cao tới đâu và biển có mênh mông như thế nào thì cũng sẽ chẳng là gì nếu đi bên anh không có người đàn bà, mà nhất là một người đàn bà trên cả tuyệt vời…
Trên đời này có một người như thế…
Khi Tiêu Thu Thu ngồi yên lặng nhìn ra biển, nom cô ta thật gợi cảm, thảo nào mà tuy có biết bao người đẹp vây quanh nhưng Đại gia N.K. lại si mê cô ta hơn cả...
Trên dốc đá này, ai ngồi có lẽ cũng biến thành đá, nhưng Tiêu Thu Thu ngồi thì lại làm “đá biến thành người”.
Nơi đây là bờ biển Bình Thuận, là vùng đất nghìn năm lộng gió, vùng đất của những đồi cát vàng ngút ngàn, chập chùng đến tận chân trời, của những hàng cây sừng sững trong cái nóng khát khô, rực lửa. Vùng đất của những dốc đá trắng đầu kỳ ảo chìm trong làn sóng biển mênh mông, của những con thuyền thúng nhấp nhô trong nắng và những giọt mồ hôi mặn lấp lánh trên bàn tay chai sạn. Ở đây có một thứ mà Tiêu Thu Thu rất thích, đó là xương rồng. Trên những triền cát cháy bỏng từng bụi xương rồng gai góc vươn cao, cao vút, chúng không gục ngã mà lại còn trổ hoa đỏ rực, cô ta có thể ngồi hàng giờ để ngắm những bụi hoa xương rồng như thế.
Chiều từ từ buông xuống, biển chuyển màu tím rịm, bầu trời chuyển màu tím sẫm, không gian đen thẫm và lúc đó gương mặt của Tiêu Thu Thu bỗng bừng sáng lên ngời ngời. Nàng cất tiếng ca :
“…Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
…Anh ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu…”
Khi chọn Tiêu Thu Thu thì Đại gia N.K. quả là có một con mắt tinh đời, một tầm suy nghĩ hơn người, đâu phải ngẫu nhiên mà ông ta trở nên giàu có như thế?
Nhưng khi ông và ĐHC cùng đứng bên cái giếng, một cái giếng đã được xây lại thật to, thật đẹp, thì miệng của ông ta lầm bầm, chắc đại gia N.K. đang nguyền rủa kẻ nào đã nhanh tay xây trước. Từ khi quá giàu có, no nê thì đại gia N.K. cũng nghĩ đến chuyện phải nôn ra chút ít để làm từ thiện… và hiển nhiên bực nhất là có kẻ lại nhanh tay hơn, làm trước.
“Ông Bác sĩ đã ghé thăm, ông cho sửa sang lại chùa, nạo vét và làm giếng rộng hơn, chắc chắn hơn” – Một nhà sư nói như thế. Cái giếng này cũng lạ, nó không tròn mà lại có hình vuông, nhìn xuống muốn chóng cả mặt.
Bên cạnh ĐHC còn có một người nữa, đó là Đồng Đen.
Y sống khá lâu bên Miên nên nói tiếng bản địa rất rành.
Y tóc quăn tít, đen trùi trũi, cao sừng sững, ngực nở, vai rộng, mặc hờ hững một cái áo đen, quấn một cái xà-rông ngang bụng, cơ bắp cuồn cuộn cứ như là pho tượng đồng vậy. Nếu trên đời này Huyền Hòm có một đối thủ thì người đó chắc chắn phải là Đồng Đen.
Y cũng đứng sát bên thành giếng, mặt lạnh như đồng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét