… Từ dạo đó, tôi bắt đầu chú ý nhiều đến huyền thuật, thần thông.
Kho sách nhà ông Ba bị tôi bới tung cả lên. Tìm được những câu chuyện nào trong kinh có liên quan đến thần thông là tôi vồ lấy đọc say sưa, đọc nghiến ngấu. Trời ơi, đức Phật Tổ thần thông vô lượng luôn! Chỉ bước đi chậm rãi mà Vô Não khoẻ mạnh kia chạy theo hoài không bắt kịp, Phật hiển thị thần thông cùng 2500 vị Alahán bay qua sông, rồi Phật hàng phục voi dữ, thắng cả Lục sư ngoại đạo nữa.
Bồ tát Mục Kiền Liên chỉ là đệ tử của Phật thôi mà thần thông cũng ghê gớm vô cùng. Ngài hàng phục được rồng thần, vào địa ngục tìm mẹ, lại còn dùng thần thông bay đi tìm thế giới Cực Lạc của Phật A Di Đà nữa…
Tôi rất thích đọc kinh Pháp Hoa, đặc biệt là phẩm Đà La ni. Những câu chú bằng tiếng Phạn đối với tôi là cả một thế giới kì bí cần phải khám phá. Để có thể đọc nhiều lần, tôi năn nỉ ông Ba Hem mượn hẳn cho tôi quyển kinh đem về nhà. Dĩ nhiên điều này làm cho ông Ba rất vui lòng. Có quyển kinh trong tay, tôi có cảm giác mình đang sở hữu cả một thế giới ma thuật đầy bí ẩn. Tôi tụng đọc các bài thần chú cúng dường của các vị Thiên vương, La sát … một cách say sưa. Miệng tôi lúc nào cũng ê a những âm thanh kì bí không ai hiểu cả, và tôi rất lấy làm thú vị vì điều đó.
Những lúc rảnh, tôi tẩn mẩn vẽ hình, cắt giấy làm thành các hình nhân giống như ông thầy bùa chữa tà từng cắt. Tôi cũng cắm cúi vẽ những khoanh tròn, những dấu móc vào trong miếng hình nhân giấy ấy giống như ông ta từng vẽ. Dĩ nhiên là theo trí nhớ mang máng của tôi. Thậm chí những lúc quá cao hứng, tôi còn cắt ngón tay lấy máu in vào trán hình nhân. Tôi cũng không giải thích được vì sao mình lại làm như vậy. Bởi vì chi tiết này không hề có trong buổi chữa tà trước đây, cũng chưa bao giờ tôi thấy ở đâu cả. Sau này, khi đã lớn và hiểu biết nhiều, tôi mới nhận ra rằng tất cả những gì tôi làm lúc ấy đều có liên quan đến tiền kiếp của mình. Chắc chắn rằng, trong một thời quá khứ nào đó, tôi đã từng làm thầy hoặc đã từng trải qua cuộc sống trong thế giới huyền môn.
Mà nào chi có mình tôi. Sư huynh của tôi cũng vậy, từ năm lên chín, mỗi khi căm tức ai đó, ông ta thường tìm đất sét nắn thành hình tượng với đủ đầu mình tay chân, sau đó rình kiếm cho bằng được tóc của người mà mình ghét cắm vào trong cục đất và đem lên nóc nhà phơi nắng. Có ai chỉ bảo ông ta đâu? Từ trong vô thức, có một cái gì đó mách bảo mình làm như thế.
Thông thường, sau khi vẽ rồng vẽ rắn ngoằn ngoèo trên miếng giấy, tôi đem chúng ra ngoài sau đốt bỏ vì sợ nội tôi thấy. Nhưng, một bữa nọ, sau khi đóng dấu son bằng cách chấm một giọt máu vào trán hình nhân, tôi định đem ra đốt như mọi khi thì trời đổ mưa ào ào. Sực nhớ đống quần áo đang phơi ngoài sân, tôi chỉ kịp bỏ hình nhân vào hộc tủ và chạy vội ra lấy đồ...
Đó là hình nhân duy nhất còn sót lại sau khi tôi vẽ.
Chính nó đã mở đầu cho hàng loạt những sự kiện kì bí xảy ra trong nhà và cũng là nhịp cầu đưa tôi đến với thế giới huyền môn…
Tác giả Minh Thông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét