Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Một cõi âm dương! - Phần 17

   
   Ông thầy ngồi xuống theo tư thế chân chống chân quỳ, tay trái thộp lấy cổ con tà, tay phải co ngón giữa lạI thành ấn và lôi một cái.
Thân xác to béo của người phụ nữ bật phắt dậy như cái máy. Trong thể xác người đàn bà, con tà cố gắng giãy giụa. Nhưng lúc ấy cánh tay ông thầy như cái kềm sắt nắm cứng lấy cổ của nó không buông. Trong giây lát, cái xác lại rủ xuống mềm nhũn, miệng vẫn còn lảm nhảm:
- Đồ độc ác, làm thầy mà không có đức, chỉ biết đánh đập, không phục hư…hư…, không phục…hư…hư…
- Mày không phục thây kệ mày. Bây giờ tao hỏi, có chịu xuất ra không? – Ông thầy hét lên dữ dội, tôi lại giật bắn người.
   Con tà im lặng không trả lời, đầu nó cúi rũ xuống như chiếc lá héo.
- Được, mày muốn đau khổ, tao cho mày đau khổ.
   Nói xong thầy đứng dậy bước đến bàn thờ lấy mấy tờ giấy vàng xếp lại. Trong chốc lát, bằng vài nhát kéo, tờ giấy đã biến thành những hình nhân đứng giang tay. Với tay cầm cây bút, thầy nghuệch ngoạc những vòng xoắn, nút thắt gì đó trên trán, bụng và tay chân của hình nhân.
   Lúc này, do quá hiếu kì, tôi đã rời khỏi cửa sổ và bước vào trong cửa phòng từ lúc nào. Thật ra, trước đó ông thầy có đuổi mấy lần nhưng hầu như chẳng ai chịu đi cả. Mọi người cứ lùi ra một chút rồi lại lấn vào. Còn tôi, ỷ mình có xâu chuỗi bồ đề, tôi tự tin vào luôn trong phòng.
   Viết xong mấy chữ bùa, thầy cầm nhang khoán vào, vừa khoán vừa đọc lầm thầm những câu gì không nghe rõ. Khoán bùa xong, ngó lên thấy tôi đang đứng xớ rớ gần đó, thầy nổi giận điểm mặt tôi quát lớn, e rằng thầy quát tôi còn lớn hơn quát con tà hồI nãy:
- Thằng nhỏ kia, đi ra chưa?
   Không đợi phản ứng của tôi, thầy hùng hổ bước lại. Hoảng quá, tôi quay ra cửa định chuồn. Nhưng… muộn mất rồi. Ông thầy bước hai bước đã đến chỗ tôi, và… một cái đá đít như trời giáng làm tôi muốn chúi nhũi vào đám đông bên ngoài. Vậy là tôi đành ngậm ngùi …quay lại cửa sổ coi tiếp.
   Lập xong chiến công… đá đít, thầy quay lại tiếp tục xử con tà. Những hình nhân giấy có vẽ bùa ấy được đốt thành tro, bỏ vào ly nước. Ông thầy bưng đến chỗ con tà bắt nó phảiI uống. Nhìn ly nước đen thui đặc khềnh những xác giấy đốt, tôi cảm thấy lo sợ thay cho con tà ấy. Uống hết ly đó chắc nó chết quá!
Chắc con tà cũng nghĩ như tôi nên nó mím miệng cúi đầu không uống. Thầy tức mình kêu lớn:
- Hổ!
   Anh thanh niên dìu bạn lúc nãy chạy đến hỗ trợ thầy giữ chặt hai vai người bệnh, còn ông thầy một tay bóp miệng tay kia tọng thẳng ly nước đen thui những giấy vừa đốt vào cái mồm đang há to ấy. Con tà giãy giụa, ho sặc sụa, phun phèo phèo những tàn tro xác giấy còn vướng trong miệng ra. Vừa phun nó vừa gào lên:
- Độc ác, độc ác!
   Chưa nói hết câu, thể xác của nó ngã vật ra sau, oằn oại như con rắn bị đánh dập đầu. Tiếp theo, nó lăn lộn cấu xé thân thể, rồi đập bình bịch vào người. Tưởng chừng như trong cơ thể nó đang có ông Tề Thiên nào đó quậy phá. Miệng con tà lảm nhảm:
- Tha cho con thầy ơi! Tha cho con thầy ơi!…
   Trong lúc con tà đang oằn oại, ông thầy lại bàn thờ thắp thêm nhang mới. Đoạn, ông cầm cây roi bện rơm và tóc lên, uốn cong lại thành hình dáng chữ bùa…
   Còn đang hồi hộp chờ đợi sự việc tiếp theo thì… lỗ tai tôi bị béo một cái đau điếng. Tức mình, tôi quay sang định chửi thì thấy khuôn mặt tức giận của… má tôi. Thì ra mê coi chữa tà mà tôi quên cả giờ giấc. Hơn mười giờ tối thấy tôi chưa về, má tôi hốt hoảng chạy lên chùa tìm kiếm. Nghe các sư cô nói vãn kinh đã lâu rồi, má lại càng lo lắng. Thời may, trong lúc đi tìm, nhìn thấy có đám đông, má định vào hỏi thăm và… thấy tôi đang say sưa ôm dính cửa sổ coi thầy làm phép…
   Tối hôm đó, tôi bị một trận đòn quắn đít.
  Tác giả Minh Thông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét