Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

Nhất dương chỉ

   Năm tôi mười bốn tuổi, lúc chưa gia nhập Môn Phái, thỉnh thoảng tôi phóng xe lên nhà Thầy Hai chơi, một hôm, đang ở nhà Thầy, có người đến rước Thầy đi trị bịnh, mới đầu, Thầy từ chối, nói là ở nhà bận việc, nhưng khách năn nỉ quá, đồng thời nói là Bà Mẹ bịnh đă ba năm, bây giờ yếu quá rồi, nên không chở đến nhà Thầy được. Thế là Thầy chịu đi và cho tôi đi theo luôn. 


   Khi đến trước cổng sân, Thầy đứng lại và nói với người đi rước:
-"Chú em vô nhà cởi trói người bịnh ra đi".
   Người này nhìn Thầy có vẻ ngạc-nhiên và ngần-ngại, nhưng khi thấy Thầy khoác tay ra dấu, thì người đó lẳng-lặng mở cổng, đi tuốt vô nhà. Thầy đứng im trước cửa, tôi đứng bên cạnh...chờ...Bỗng có một tiếng hét ghê rợn từ trong nhà vọng ra, tôi nhìn thì thấy dáng một người áo đen, tóc dài, đang chạy mù cát lên, từ trong nhà chạy lại và khi đến gần, tôi thấy đó là một bà già, tóc dài muối tiêu (muối nhiều hơn tiêu) tay cầm con dao phay lớn...sau lưng bà là một nhóm người khác chạy theo.
   Phản-ứng tự-nhiên, tôi bước nghiêng người qua một bên, với tư-thế sẵn-sàng...đá (Tôi lúc đó đã qua mấy trường Võ: Judo, Tae Kwon Do, và cả Thiếu-Lâm nữa mà cái nào cũng ba mứa!) Thầy thấy tôi rục-rịch, bèn đưa 1 tay ra dấu tôi đứng yên. Vừa lúc đó thì Bà Già đă chạy đến, cùng với con dao, xin các bạn hình-dung cho là bà ta chạy với tốc-độ nhanh, không cần chém, chỉ...té vô mình là mình cũng lãnh 1 dao ngọt sớt !
   Nhưng đằng này con dao lại chém thẳng vào mặt Thầy, tôi hồi-hộp nhìn, thực ra chưa kịp...hồi-hộp. (!) đã thấy con dao khi còn cách mặt Thầy khoảng hai, ba gang tay, thì như có một bức tường vô-hình ngăn chận !. Có lẽ...vì trớn dao chém mạnh, đụng… “bức tường vô hình”, nên con dao sượng lại và rung nhồi nhồi về phía trước.
   Thầy vẫn bình-thản đứng như không có việc gì sảy ra, trong khi những người từ phía sau Bà già vừa chạy tới vừa la um sùm. Còn Bà Già, thấy chiêu đầu tiên của mình không vô, bà bèn lui lại mấy bước, hạ thấp người xuống như...Xà-Tấn, rồi hét lên một tiếng nữa cùng lúc với tay dao chém vút tới.
   Lần này thì tôi đã nhìn được...dung-nhan của Bà, và tôi tự-động...lui một hơi hai, ba bước. Vì thưa các bạn, Bà Già y như 1 bộ xương bọc da di-động, giữa trời chiều, trông bà như một...loài quỷ dữ nào đó hiện lên...Cái đầu không còn thịt, chỉ còn da bọc bên ngoài, nên trông y như cái đầu lâu, và làm cho mớ tóc có vẻ phồng lên lớn quá khổ, nhưng vẫn không đủ để che đôi mắc sáng quắc, quá sáng, sau hốc mắt sâu thẳm của bà...
   Con dao của bà, giống như lần trước, nó sựng lại, rung rung trước mặt Thầy...Có lẽ cảm thấy... “quê”, nên Bà ta lui mấy bước, khoa dao và phóng thêm một chiêu thứ ba nữa. Tôi, bên cánh phải của Thầy, cũng...lẹ làng thối lui thêm một bước ! ... còn Thầy vẫn đứng nguyên! Khi cây dao đến trước mặt lần thứ ba, tôi thấy Thầy chăm-chú nhìn nó rung một lúc rồi Thầy từ từ đưa tay lên, bàn tay nắm lại, có một ngón trỏ chỉa ra, chỉ thẳng vào Bà Già, lập tức bà ta vụt té bật ngửa ra sau một cái bịch, y như bị trúng “Nhất-Dương-Chỉ” !
   Bà ta còn lăn dưới đất, thì Thầy đứng cách khoảng bốn thước đã chỉ tay và khều nhẹ trong không khí một cái nữa. Phía bên kia thì Bà Già lại văng ra thêm mấy thước… Các bạn hãy tưởng như Thầy đang nắm một sợi giây, có cột trái banh ở đầu giây, hễ Thầy giựt một cái, thì trái banh văng đi vậy.
   Tôi không nhớ rõ Thầy “khều” mấy cái, vì tôi lo nhìn bà già, chỉ nhớ là bà cứ văng người khắp cái sân cát rộng, lăn như bị người ta đá !. Tất cả chỉ có mấy phút, nhưng cũng đủ để khoảng bốn, năm người quỳ sụp xuống sân và ...lạy Thầy:
- “ Xin Thầy tha cho....kẻo già ốm như vậy mà Thầy đánh 1 hồi chắc chết.!..”
   Khi lúc chính bà già quay lại lạy Thầy, thì Thầy mới thôi, Thầy hỏi:
- “Ai vậy? hãy xưng danh-tánh cho ta biết”
- “Dạ tui không dám nói”
- “Tại sao không dám?”
- “Sợ Sư phạt nặng”
- “Biết sợ phạt sao nhà ngươi dám nhập xác của bà này suốt 3 năm?”
- “Dạ, tại tôi tưởng không ai đánh lại mình”
- “Nhà ngươi to gan thiệt, hãy báo danh cho mau kẻo ta dùng phép Ngũ-Lôi đánh chết”
- “Dạ xin Sư tha cho, tôi là...”
(Xin lỗi quý bạn, tên của Vị này, Thầy tôi cấm không cho tôi nhắc đến). Sau cùng Thầy nói:
-“ Thôi được rồi, xuất đi, để cho bác đây ra sau tắm rửa thay đồ”.

   Thế là bà già tỉnh luôn, bà ta đứng dậy phủi quần áo dính đầy đất cát, và không cần ai đỡ mà tự mình lặng lẽ đi trở vô nhà trong. Chuyện có một chút nhưng sự huyên-náo đă kéo cho lối xóm đến coi cũng cỡ trên hai mươi người, lúc đó chủ nhà mời... “hai Thầy” vô nhà dùng cơm. Tôi khoan khoái nhìn thấy cái bàn dài đầy thức ăn, gà vịt...nhưng chưa kịp vui đă bị mất hứng khi nghe Thầy nói:
-“Dạ cám ơn mấy chú, bữa nay tụi tui ăn lạt”
   Chủ nhà càng bỡ-ngỡ hơn, họ bối-rối nói:
-“Chà, hổng ngờ bữa nay mấy Thầy ăn chay, tụi tui hổng biết trước, bây giờ thiệt không có gì đãi Thầy…”
- “Hổng sao, mấy chú rang đậu phộng lên, lặt mấy cành Cải chìa sau hè là được rồi”
   Thế là tôi đành ngồi nhai cơm với đậu phộng cho qua bữa, nhưng vừa ăn xong, thì Thầy nói:
- “Mấy chú lo lấy xe đưa tui về trước đi, vì ở nhà tui có công-chuyện, ngày mai rước tui tới, tui trị dứt cho.”
   Chủ Nhà thưa:
-“Dạ, nhưng Bả chưa hết, rủi đêm nay bả quậy thì ai mà giữ nổi?”
   Thầy đáp:
-“Hổng sao, có “Đệ-Tử” của tui ở lại mà, à mấy chú có cái phòng nào kín để tui làm phép không? đuổi mọi người ra xa, giữ không cho ai lại gần nghen.”
   Các bạn biết không, lúc đó, tôi chưa hề học 1 chữ nào của Thầy cả, và hoàn-toàn chẳng biết tý gì về Bùa, Phép, nên tôi ngạc-nhiên khi tự dưng Ông Thầy nói tôi là đệ-tử ! Thầy dắt tôi vô buồng, thả màn che xuống, vẽ vẽ vô lòng bàn tay tôi rồi chỉ tôi cách nắm bàn tay, chừa ngón trỏ ra, và chỉ tôi học thuộc lòng một câu chú ngắn, dặn hễ có chuyện gì, cứ chỉa ngón tay vô bà già và niệm chú là xong!
…..

   Thầy tôi đi về, để tôi 1 mình giữa những người xa lạ, chuyện hồi chiều, có 1 số người biết, bây giờ tối xuống, những người đi ruộng rẫy về, nghe kể, họ tò mò muốn vô nhà để..coi mặt "Thầy", nên lúc tôi ngồi ở bộ ván gõ gần cửa, cứ khoảng năm phút là có người đến trước cửa réo hỏi mượn đủ thứ: đường, tiêu, tỏi, ớt và mượn cả ...nước mắm nữa. Có cô đi ngang gần chỗ tôi ngồi còn... “Xí” một cái và nói:
- “Chắc học trò chớ thầy gì mà công-tử thấy mồ!”
   Làm tôi quê quá, bèn hỏi chủ nhà có sách truyện gì đọc không? Chủ nhà lục cho tôi được một cuốn kiếm-hiệp cũ mèm trong bộ mấy chục cuốn của Kim-Dung, tôi đành coi đỡ.
   Mới tám giờ tối mà ở địa-phương đó làm như khuya lắm, cả nhà bắt đầu đi ngủ, họ soạn sẵn giường chiếu cho tôi. Còn tôi thì không ngủ được bèn ngồi bên cái bàn tròn ngoài phòng khách chong đèn dầu đọc Chưởng. Tôi ngồi trên cái ghế đẩu đang say sưa đọc truyện, thì bỗng ai đấm vô lưng một cái bịch ! làm tôi té văng xuống đất đau điếng !
   Đầu tiên là tôi giựt mình, lồm-cồm ngồi dậy ngay, sợ có ai thấy thì “quê” quá, nhưng khi tôi nhìn lại, thấy cái bà già hồi chiều, thì tay chân tôi cuống lên luôn. Các bạn tưởng-tượng lúc chiều, trời sáng, mà coi bả còn thấy ghê, huống gì ban đên, qua ánh đèn dầu leo lét, trông bả y như Quỷ hiện hình. Tôi còn đang nghĩ kiếm “thế” làm sao chạy một cách an-toàn, thì bà già bỗng chạy trở vào buồng trong, núp sau cái màn cửa, và vỗ tay nói oang oang:
- “Ha ha, Thầy về rồi, còn trò, ta hổng sợ!”
   Thấy bà đã cách xa mình, tôi hoàn-hồn, và nhìn quanh coi có ai thấy mình bị đánh té bò lăn dưới đất không, cũng may, chẳng có ai. Và tôi lập tức nắm bàn tay theo kiểu Thầy chỉ, nhưng tay nắm xong, mà câu chú thì quên mất tiêu ! Tôi cứ lập đi lập lại hai chữ đầu :
-“Ề Hế...ề hế...”
   Trong khi bà già cứ vỗ tay um sùm và nói:
-“Thầy về rồi, còn đệ-tử thì ta hổng sợ....”
   Có tiếng lục-đục ở các buồng bên, chắc có người mới thức, còn tôi, đứng cách bà già khoảng bốn thước, cách qua cái bàn tròn, nhưng tôi cũng đã...âm-thầm để một chân dưới cái ghế đẩu, nếu Bả bước tới, thì cái ghế sẽ bay vô Bả, còn tôi sẽ bay...ngược chiều... ra ngoài cửa chạy luôn ! Bất chợt, sau câu:
-“Ề hế, ề hế...”
   Tôi lại đọc được một hơi nguyên câu chú, tôi như cảm thấy cánh tay mình rần rần lên, và lòng bàn tay bắt ấn bỗng nóng rực, tôi vội đưa ra chỉ về phía bà già, thì nghe một cái rầm !,bà già té ngược vô trong buồng, lẫn vào bóng tối mất tiêu. Tôi bắt chước Thầy, co ngón tay “khều” nhẹ một cái, thì bà già bay từ trong buồng ra, lăn tròn dưới đất, cả thân bà đụng vào cái bàn làm đổ tung cái ly nước và dĩa bánh men xuống đất. Lúc này thì cả nhà thức giấc, đèn đuốc sáng trưng, tôi an-tâm tiếp tục biểu-diễn màn “khều” cho bà già té lăn cù trong phòng khách...
   Nếu tôi nhớ không lầm, thì thỉnh thoảng, lúc xỉ ngón tay về phía bà già, mơ hồ tôi có gồng lên chút ít, và khoa chân xuống tấn, thêm vẻ oai-phong cho cái cánh tay....ốm nhom, ốm nhách của mình !!!
Rồi mọi người lạy, rồi bà già lạy, tôi mới “phán”:
- “Ra đằng sau tắm rửa thay đồ!”
   Bà già nghe lời lủi ra sau, tôi khoái-trí an-toạ trước tách trà mà chủ nhà trịnh-trọng bưng hai tay dâng đến...Nhưng cái khoái trí đó chỉ được có năm phút, thì có một người chạy lại, mặt xanh lè nói:
-“Trời trời, Thầy làm ơn biểu bả lên đi kẻo bả chết cóng dưới sông...”
   Tôi đi theo vào nhà trong, ra sân sau, sau nhà là một dòng sông nhỏ, dưới ánh trăng vàng vọt của đêm khuya, bà già đang đứng giữa sông, hai cánh tay xoãi dang ra múa, hát, tiếng hát-hò lồng-lộng, bên cạnh, mái tóc dài của bà già nổi trên mặt nước, trôi dài lấp loáng.
   Tôi nhìn mà có cảm-tưởng như mình đang ở một thế-giới khác, y như là ở xứ của Ma-Quỷ, và trước mặt, một bộ xương người đang múa. Tôi thấy rợn người, nổi da gà! chết lặng trước cảnh quái-đản đó khoảng mấy phút, mới tỉnh hồn.
   Nhưng biết làm gì bây giờ? Thầy đâu có chỉ vụ xuống sông ? Câu chú lại quên nữa, tôi bối rối trong khi mọi người xúm lại năn-nỉ, làm như tôi trói bả xuống sông vậy!. Sau cùng tôi cũng nhớ lại được câu chú duy-nhất và đầu đời của mình, tôi vội niệm và dùng Ấn, ngoắc-ngoắc bả lên bờ. Không ngờ, xa như vậy mà Ấn cũng tác-dụng, bả quay phắt lại phía tôi và lội ngược nước phăng-phăng lên. Tôi vội nạt gấp khi bả vừa bước lên cây cầu gỗ:
-“Nhà ngươi xuất ra ngay, cho Bà vô buồng tắm, thay đồ rồi vô phòng ngủ, cấm ra, nếu ra thì tui đánh không nghỉ”
   Bà ta lạy tôi 1 lạy và...xong chuyện. Mọi người đi ngủ lại, còn tôi thức trắng, cứ hồi hộp sợ nửa đêm bả ra bả bóp cổ mình!
   Từ nhỏ, sống ở Quận Ba Saigòn, đêm đó là đêm tôi mới biết thế nào là “Tiếng Nhạc đồng Quê” tôi nghe không sót một tiếng gì, đặc-biệt là từ phía phòng trong dài ra tới mé sông, tiếng dế kêu, tiếng cóc, tiếng ếch, tiếng nhái, tiếng cắc kè, tiếng mái chèo khua ngoài sông...sao mà rõ quá, kể cả tiếng của những cơn gió giật, làm các bụi tre kẽo kẹt...Những âm thanh mộc-mạc, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, vừa có vẻ bí-ẩn của đêm… thỉnh-thoảng vẫn còn dậy trong ký-ức tôi cho đến mãi bây giờ...
...

   Như lời hứa, sáng sớm hôm sau người nhà đem xe đến rước Thầy...tôi. Vào nhà, lập tức Thầy tôi biểu chủ nhà đơm cho bốn chén cơm đầy, xong Thầy thắp nhang tất cả các bàn thờ trong nhà, Tôi để ý thì thấy Thầy dùng nhang đang cháy mà vẽ Bùa gì lằng-ngoằng trên bốn chén cơm, rồi tự tay Thầy đi vòng quanh nhà ba vòng, xong úp bốn chén cơm xuống đất tại bốn góc nhà. Tôi hỏi, thì Thầy cắt nghĩa là Vị Thần nhập vào Bà già đó, là 1 Vị Thần cũng khá cao, nên Thầy mời Tứ-Đại-Thiên Vương xuống trấn bốn góc nhà. Bốn chén cơm là nơi để Tứ-Đại-Thiên-Vương...đứng! (Các bạn hẳn có người đã tình cờ đọc tên Tứ-Đại-Thiên-Vương trong các truyện tàu rồi, mà các bạn có tin không?, riêng tôi, lúc đó nghe Thầy nói vậy, thì nghe vậy, chứ thực-sự trong lòng tôi không tin ! Mãi đến trên ba mươi năm sau chính mình đụng chuyện, tôi mới tin là có, đó là chuyện “Chùa Tứ Phương Tăng” mà tôi sẽ viết ra để chứng-minh với các bạn sau...).
   Thầy tôi mời bà già ra, hai người nói chuyện bằng...một thứ tiếng gì mà tôi nghe Miên không ra Miên, Lào không ra Lào, Tàu không ra Tàu…mà mãi sau này tôi được cắt nghĩa đó là “Tiếng Âm”.
   Sau cùng bà già quỳ lạy Thầy tôi, rồi té xuống nằm thiêm-thiếp. Thầy tôi liền làm phép vẽ bằng nhang vô người của bà già, được một lúc thì bà già tỉnh dậy, và coi như hoàn-toàn bình-phục, không còn bị ai nhập trong người nữa....(Một tháng sau, Bà già bịnh-nhân đó nhờ con cháu đưa lên nhà Thầy tôi để lễ tạ, tôi đã vô cùng ngạc-nhiên khi gặp Bà, một người hoàn toàn khác hẳn, Bác gái lúc đó là một người trông rất...đẹp Lão và phúc-hậu, hoàn-toàn khác với "Bộ xương di động" mà mới chỉ mợt tháng trước đó, khi gặp bác thì...tôi luôn luôn co giò muốn chạy trốn...

   Khi chúng tôi từ-giã ra về thì chủ nhà cám ơn rối rít và đưa ra hai bao thơ để tạ-lễ. Tôi lúc đó lại đứng hơi gần ông chủ nhà, thấy người ta đưa bao thư đến tận tay mình, nên tôi...đành lịch-sự đỡ lấy, không ngờ khi vừa cầm trên tay thì Thầy tôi nói:
-“ Tôi đến để giúp dùm cho Bác gái ở nhà này thôi, không có nhận tiền đâu, xin anh lấy lại đi, bây giờ điều anh nên làm là lo chăm sóc cho bác gái ăn để tẩm bổ lại...”
   Chủ nhà cũng như tôi đều ngạc nhiên, nhưng Ông chủ nhà cũng cố nói:
- “Dạ thưa Thầy, Thầy đã không quản công lao tới đây giúp đỡ cho gia đình tui, chúng tui củ ít lòng nhiều, mà trong bì thư này cũng không có là bao, chỉ chút ít để gởi Thầy về cúng Phật, xin Thầy vui lòng nhận dùm…” Thầy đáp:
- “ Chú đừng có lo, nếu Chú muốn cúng Phật, thì ở nhà Chú có bàn Thờ đó, Chú cứ mua hương hoa về cúng là tốt rồi, phần tôi, tôi chỉ làm phước thôi, không nhận tiền của gì đâu. đừng có ái ngại cái gì hết, thôi để tụi tui đi về vìở nhà tui cũng bận nhiều việc lắm.”
   Nói xong chúng tôi từ-giã ra về, khi về đến nhà Thầy, được một lát thì Thầy lấy ra cái “can” xăng, Thầy nói:
-“Em đem can xăng này ra bán dùm Thầy đi, ở nhà hết tiền chợ rồi!”
   Tôi ngẩn-ngơ, nhớ lại hai bao thư dày cộm mà chủ nhà trao cho hồi sáng, Thầy tôi đã từ-chối không nhận, trong khi Thầy biết là ở nhà Thầy thì hết tiền. Từ đó, tôi mới sinh lòng kính-trọng Thầy và quyết-tâm theo Thầy học đạo....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét