Y cứ suy nghĩ mãi, mặc kệ cho đám lâu la xung quanh lấy làm kinh ngạc.
”Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức.
Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới…”
- Tôi thích cái câu “viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu kính Niết bàn…”
- Phải quét cho hết, quét cho sạch cái điên đảo mộng tưởng, quét cho sạch cái cứu kính Niết Bàn, thì may ra mới chứng nhập được Niết Bàn…
Suốt mấy tháng ròng như vậy, cuối cùng thì ĐHC cũng học thuộc lòng được bài kinh, mặc dù không thể hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng y cảm thấy tinh thần yên tĩnh được phần nào.
Trong một buổi tối trời, sau khi cơm nước xong, y ngồi nói chuyện với một người tù trẻ “anh thấy em mấy bữa rày hình như khó ngủ?” – “em suy nghĩ đủ thứ, trằn trọc không ngủ được, cảm thấy tinh thần mệt mỏi quá” – “Vậy thì hãy thử hát một bài để giải tỏa tâm trí và cho mọi người cùng nghe…”
Người tù trẻ tuổi lấy cái xô nhựa làm cái trống, vừa gõ vừa cất tiếng ca một bài nhạc trữ tình, vài người khác cũng đến ngồi, tất cả bọn họ đều lắng chìm trong những giai điệu du dương. “…Mình thương, thương nhau trong đời, thương nhau trong lời yêu nước Việt mà thôi… Xin nhớ anh ơi!”
ĐHC cảm thấy như đang sống trong cơn mộng du, y cứ sống như vậy thật lâu, lâu lắm… y xếp cho người bạn trẻ tuổi nằm cạnh để tối tối tâm sự về mọi điều, về quá khứ và tương lai, về mọi buồn vui trong cuộc sống… đôi lúc y cũng cảm thấy mệt mỏi, như có cái chết rình rập xung quanh, nhưng ĐHC không còn sợ hãi nữa và một ngày kia đến lượt y lại dạy bài kinh “Bát Nhã” cho người bạn trẻ - “Đây là một bài kinh tuyệt vời, chỉ gồm có 260 từ, em hãy cố gắng học thuộc nó và tụng mỗi tối, tâm hồn em sẽ được yên tĩnh…”
Y biết rằng đã đến lúc kết thúc, và đó là “…sự giải thoát…”, là “… hãy cố gắng…” nên kể cho người tù trẻ nghe tất cả, tất cả những gì đã trải qua trong cuộc đời của y và bè bạn “đến một lúc nào đó có thể, biết đâu em sẽ ghi lại…”.
Buổi tối hôm ấy thật là dài, ĐHC không ngủ được, y thức dậy và ngồi yên lặng trong màn đêm yên tĩnh. Gió bên ngoài thổi vào thật lạnh, văng vẳng nghe như có tiếng vạc kêu… Trời từ từ sáng dần, bình minh đã đến, phía đông đã bắt đầu ửng đỏ, vài ánh nắng lấp lánh trên từng hàng song sắt, người tù trẻ tuổi quay mình trằn trọc, trong cơn mê cất tiếng lảm nhảm đọc những lời kinh “Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận… VÔ KHỔ, TẬP, DIỆT, ĐẠO…”…/.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét