Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Vẻ đẹp nước Việt P14

   Nơi đây quyền cao nhất hiển nhiên là Giám Thị Trưởng rồi, có điều ông ta chẳng mấy khi vào trong này. Giám thị chủ yếu là để quản lý, giám sát QG thông qua một đội ngũ gọi là Trinh sát, vì thế đám Trinh sát và QG ghét nhau ra mặt. Còn đứng đầu một khu gọi là Trưởng ca, nhưng sát sườn với đám tù nhất thì phải là Trực Trại.

   Trực trại là đáng sợ nhất, có quyền sinh quyền sát.
   Vì thế nếu cần lo lót thì người đầu tiên mà đám tù phải lo chính là Trực trại.
   Ở trong này đánh bạc, cá độ rất phổ biến mặc dù bị nghiêm cấm. Có lần nội gián “chỏ” cho tay trực trại bắt được một đám đánh bạc, tang vật thu hơn “hai chục chai”, tay này ém luôn, mấy thằng cờ bạc thì sợ lập biên bản, bị kỷ luật, không được giảm án nên cũng im luôn. Không ngờ sau này sự việc bị lộ đến tai giám thị, tay trực trại sau đó nghe nói bị đưa ra khỏi ngành, tước cả quân tịch.
   Bên tù nữ cũng có trực trại riêng, thường thì cũng là nữ. Bà Trực trại này rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng cũng hay lôi tù vi phạm kỷ luật ra xử - Bà ta có thói quen hay “sút”, mà lại “sút” ngay chỗ ấy, vì thế đám nữ tù rất sợ.
   Sau này bà ta có gia đình, sinh ra mấy đứa con thì có một đứa con gái bị bệnh gì đó ngay “chỗ ấy”, nghe nói sẽ không sinh đẻ được, từ đó bà ta trở nên tu hẳn, ít còn đánh tù nữa. Suy cho cùng thì “ở tù” là một sự trả nghiệp, nhưng “coi tù” cũng là một sự trả nghiệp không hơn.
   Lần ấy có một người mới vào, nhưng chỉ mới đối với ĐHC thôi chứ trong này ai cũng quen y, bởi vì y cũng đang ở đây, được đi ra ngoài làm cái công việc gọi là “lao tác”. Thật tình cờ y lại vào cùng phòng, thật tình cờ y lại đi “nhảy xô” một người quan trọng, người đó chính là Mười Hổ.
   Y ở chung với Mười Hổ mấy tháng trời nên biết rất nhiều, thì ra Mười Hổ dính vào một vụ buôn vàng lên đến hàng chục tấn… đụng độ với cả hoàng tộc của một nước nào đó, vì thế y phải trốn về, tìm cách chui luôn vào tù, “TÙ TỘI LÀ AN TOÀN” mà. Tay “nhảy xô” này còn kể lần đó còn có một người nước ngoài nữa, người này sang trọng như quý tộc, tù mà ở phòng riêng, có một người hầu nấu nướng ăn riêng, được mấy ngày thì có xe mẹc qua rước đi đâu mất.
   Đụng phải hoàng tộc của một nước thì đụng phải ổ kiến lửa rồi, ngoài súng đạn, quân đội e rằng họ cũng có những chiêm tinh gia, những pháp sư cao tay đâu kém gì Mười Hổ. Chui vào trong này lẩn trốn thì bùa phép bất khả xâm nhập. Hơn nữa khi mang cái “Báu vật phi thường” về biết đâu y lại bất cẩn để cặp bùa “Thiên Linh Thiên Nhãn” bị đốt cháy tiêu – còn bản thân lại bị nội thương vì luyện cái bùa “vô địch thiên hạ”gì đó không chừng, vì thế y phải tính đường trốn vào đây?
   Nếu quả thế thì đó đúng là một sự trừng phạt của Thượng Đế đối với những gì còn lại của Bảy Hổ và Mười Hổ, gieo nhân nào ắt gặp quả nấy, trên đời này có ai mà tránh được?
   Cuối cùng thì cũng nhìn thấy Mười Hổ, nom rất mạnh mẽ, cặp mắt sáng quắc, tinh anh. Mấy ngày đầu ông ta còn phải đi vác nước đá, cây nước đá to đùng, nặng cầu sáu chục ký lô mà vác nhệ tênh…
Sau mấy tuần thì Mười Hổ đã được đưa lên chức Đội trưởng một đội, hiển nhiên tiền bạc còn nhiều lắm… khả năng sắp tới ông ta còn lên đến chức “Tổng đại diện” không chừng, đó là chức lớn nhất trong đám tù, được ở vòng ngoài, được xài tiền mặt, được hùn bán căn-tin v.v.., và được cả Giám thị tín nhiệm, đúng là “Con hổ ở đâu thì vẫn là con hổ”.
   Nhưng Mười Hổ vào đây thì có một kẻ cũng bò theo vào, đó là Lâm Dơi.
   Dù pháp sư bùa phép có cao siêu đến mấy thì khi vào đây cũng tự nhiên mất hết, đó là vì ở nơi này thuộc quyền cai quản của một vị thần tối cao gọi là “Chúa Ngục”, “Ngài to khổng lồ, đen sì sì, trên người đeo đầy xiềng xích, cổ thì đeo gông” những người nằm mơ thấy họ đều kể như vậy. Nếu muốn tiêu diệt một kẻ có pháp thuật ghê gớm như Mười Hổ thì đây là một cơ hội, và có lẽ một kẻ “dốt đặc” như Lâm Dơi cũng nghĩ như thế.
   Hôm Lâm Dơi vào làm cả trại chấn động bởi vì y to lớn quá, tay trực trại chỉ đứng đến ngang bụng. Khi Lâm Dơi dang hai tay ra thì cứ như là con dơi dang cánh, che khuất cả một vùng. Danh tiếng của đàn anh Lưu Đại Lâm thì hầu như ai cũng biết, còn án của y cũng chỉ là cái án tào lao, nên y sẽ sớm trở về. Hơn nữa cái việc “đi tù” đối với họ Lâm cũng chỉ như chuyện bên ngoài mấy sinh viên đi du học lấy bằng “cao học” vậy, cứ sau một khóa tù thì “số má” càng được tăng thêm. Nhiều thằng giang hồ trẻ tuổi tìm cách đánh nhau, gây rối để được vào tù, vừa để tăng số má, vừa để học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, kết bè kết đảng. Ngay cả tay trực trại cũng tỏ ra dễ dãi với Lâm Dơi, họ đâu muốn có thù oán với một đại ca có tiếng bên ngoài, hơn nữa Lâm Dơi luôn sẵn sàng chung chi đầy đủ mà? Đám chiếu cố thì lại còn xun xoe hơn nữa – con “Ma dơi ở đâu thì vẫn là ma dơi”, đám tiểu yêu vẫn theo mà nịnh bợ.
   Mấy hôm sau lại có thêm tù mới vào nữa, ĐHC từ trong hàng rào kẽm gai nhìn ra thì thấy bọn này quá quen mặt – Sơn Cẩu, Thạch Thôi và một thằng có tên Thành “Thép” cũng mò vào trong này, ở cuối hàng bất ngờ còn thấy bóng dáng của Điền Lâu Đài, kẻ từng chiến thắng trong cuộc “đấu hỏa tốc”.
   Hiển nhiên Sơn Cẩu thấy Lâm Dơi vào thì cũng lo sợ cho Mười Hổ nên cùng đàn em theo vào.
   Nơi đây sắp nổ ra một cuộc chiến kinh hồn rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét