Thấy thầy vào đến cửa, tôi hét toáng lên:
- Ông thầy đến rồi nội ơi!
Bà nội lụm cụm đứng lên ra đón thầy:
- Thầy đến đúng giờ quá. Nhà có chuyện rồi thầy ơi!
Vừa nói nội tôi vừa đưa ông thầy vô thẳng cây cột giữa. Hình nhân bằng giấy vẫn nằm vắt vẻo giữa cây kim và thân cột. Trông nó oặt oẹo thấy thảm hại. Ông thầy bước đến nhìn, rồi tiện tay ông rút hình nhân ra ngắm nghía. Trông gương mặt ông lúc đó thật lạ. Cười mà không phải cười, dường như ông có vẻ ngạc nhiên thì phải.
Thấy ông đứng săm soi ra chiều nghĩ ngợi. Nội tôi sốt ruột:
- Thầy ơi, có phải bị người ta ếm không thầy?
- Không phải đâu cô. Nhưng cái này ở đâu tới thì tôi không rõ lắm.
Lúc bấy giờ tôi toan vọt miệng trả lời rồi. Nhưng nhìn thấy có nội tôi nên đành im lặng ấm ức. Tôi thấy ông thầy nhìn nhìn tôi như muốn hỏi cái gì đó, nhưng rồi ông lại im lặng.
- Bây giờ làm sao thầy?
- À, không có gì đâu cô. Chỉ cần một ít bông trái để cúng là xong hà.
- Vậy hả. Để tui ra chợ mua liền.
- Thôi được, cô để tôi đi. Vì tôi cần mua thêm chút đỉnh đồ làm phép. Cái này phải đích thân tôi đi mới được. À, mà chợ ở đâu vậy cô?
- Cũng gần đây thôi. Nhưng thầy không biết đường đâu. Để tui kêu thằng Dũng đưa thầy đi.
Nghe tới đó, tôi khoái quá gật đầu cái rụp:
- Dạ để con đưa thầy đi ra chợ…
***
Hai người một lớn một nhỏ đi song song trên con hẻm lớn. Tre hai bên mọc uốn vào che mát cả con hẻm. Tự nhiên tôi liên tưởng đến giấc mơ trước đây… Chợt ông thầy lên tiếng:- Con có thường hay đi chùa không?
Giống như gãi trúng chỗ ngứa, tôi hăm hở trả lời:
- Dạ, con đi chùa cũng hơn bốn năm rồi thầy. Chùa ở phía trên chợ một chút. Con đi chùa tụng toàn kinh Pháp Hoa không hà. Các sư cô khen con có duyên với Phật…
Tôi làm một tràng không ngớt, không hiểu sao nói chuyện với ông, tôi không có một chút ngại ngùng nào cả. Tôi thoáng thấy ông thầy tủm tỉm cười.
- Vậy con có bao giờ thấy người ta vẽ bùa làm phép trị bịnh chưa?
Lại gãi trúng chỗ ngứa. Tôi liền say sưa kể cho ông thầy nghe những chuyện tai nghe mắt thấy về ông thầy Hai chữa tà dạo trước. Thầy nghe có vẻ chăm chú. Không đợi tôi kể hết, ông thầy xen vào:
- Vậy về nhà con có bắt chước làm theo hôn?
- Dạ có, con cũng vẽ bậy bạ chơi thôi. Rồi con đốt hết trơn hà.
- Vậy còn cái này? - Ông thầy chợt móc túi đưa ra hình nhân giấy.
Tôi thú nhận:
- Dạ… dạ .. cái này con vẽ hồi tuần trước nhưng con quên đốt...
- Bác cũng đoán là con vẽ…
- Sao thầy đoán được vậy thầy?
- Đây là bí mật. Con mà muốn biết phải tu lâu lắm…
- Tu sao hả thầy? Có phải tụng kinh rồi ăn chay lạy sám hối hôn thầy?
Tôi rối rít hỏi dồn.
Không trả lời tôi, ông thầy chợt nghiêm giọng hỏi:
- Con có muốn học phép giống như ông thầy mà con kể hôn?
Sững sờ như trong mơ, tôi trả lời ngay không hề suy nghĩ:
- Dạ muốn, dạ muốn lắm.
- Nhưng con học để làm gì?
- Dạ… để con chữa bệnh cho người ta, rồi … mình bắt mấy con ma để nó không còn phá người khác nữa…
Tôi còn nói nhiều lắm. Nhưng thật tình đến bây giờ tôi không còn nhớ nổi mình đã nói những gì. Bởi lẽ, lúc ấy tâm trạng tôi cực kì hưng phấn…
Ông thầy mỉm cười móc túi áo ra một tờ giấy và cây viết, hí hoáy ghi ghi chép chép gì đó rồi đưa tờ giấy cho tôi.
- Chủ nhật tuần sau, nếu con muốn gặp thầy ( lúc này ông ấy mới chịu xưng thầy với tôi) thì chịu khó đi theo hướng dẫn này. Lúc ấy mình sẽ nói chuyện nhiều hơn. Nhớ đừng cho nhà con biết, vì nếu biết nội con sẽ không cho đâu…
Tôi cầm tờ giấy trong tay mà như cầm báu vật. Lòng tôi rộn rã tưng bừng như mở hội...
***
…Tìm đến được nhà thầy, tôi mỏi rụng cặp giò. Sáng Chủ nhật, lấy cớ trong trường tổ chức lao động trồng cây, tôi dậy thiệt sớm và chạy ù ra trạm xe buýt quên cả phần ăn sáng má tôi để sẵn. Theo chuyến xe, tôi đến bến đò LaKai, rồi đi qua đò sang bên Ba Đình Quận 8. Từ đây, tôi bắt đầu chuyến hành trình bằng xe …”dép”. Trong cuộc đời tôi, có lẽ đây là chuyến đi xa nhất. Từ trước đến nay, cùng lắm là tôi đi đến Chợ Lớn mua lá chuối hết “date”, còn bây giờ thì… Lê lết đến rã rời tôi mới tìm thấy nhà thầy. Đón tiếp tôi là con chó vàng gầy nhom. Nó chạy ra sân đầu tiên với khí thế vô cùng mãnh liệt làm tôi sợ điếng hồn. Hổng ngờ, vừa đến bên tôi, nó bổng đổi thái độ nhanh chóng. Đuôi nó ngoe nguẩy, kê mũi hửi hửi tôi từ ngón chân lên đến … háng, làm tôi vừa sợ vừa nhột gần chết.Ông thầy bước ra sân giải vây cho tôi.
- Chà, tìm nhà cũng hay quá hả? Thôi vô trong nhà đi con.
- Dạ… - Tôi dạ lí nhí rồi cun cút đi theo thầy vào nhà. Con chó vàng vẫn lẽo đẽo theo sau hửi hửi cái mông tôi.
Trong nhà bài trí khá đơn sơ. Giữa nhà là bàn thờ Phật bằng gỗ cũ kĩ. Trên cùng thờ Phật A Di Đà. Hai bên là hình Phật nhiều tay (lúc ấy tôi không biết Chuẩn Đề và Thiên Thủ Thiên Nhãn là ai cả). Bậc giữa là một khuôn hình vải vàng, trong đó vẽ ngoằn ngoèo vô số chữ bùa. Nhìn khuôn hình đó, tự nhiên tôi có cảm giác nể sợ.
Ngồi sẵn trong nhà có hai thằng nhỏ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Ông thầy chỉ từng người giới thiệu:
- Đây là Minh An, đệ tử lớn của thầy. Còn đây là Minh Tịnh, đệ tử thứ hai của thầy.
Tôi gật đầu chào từng người theo lịch sự. Nhưng… đến người thứ hai, tôi chợt “ớ” một tiếng rõ to rồi thộn người ra. Có lẽ mọi người đã biết lý do rồi… Đó chính là thằng nhỏ gầy nhom mà tôi thấy trong giấc mộng thuở nào…
***
Con đường vào ngưỡng cửa huyền môn của tôi bắt đầu như thế đó. Gần ba mươi năm đã trôi qua kể từ dạo ấy, tôi vẫn không quên những kỉ niệm của ngày đầu. Mỗi lần nghĩ lại, trong tôi vẫn dâng tràn một cảm giác háo hức khó tả. Bắt đầu từ Phật Pháp, chuyển sang luyện tập huyền thuật, làm thầy chữa bệnh, trị tà… để rồi giữa chặng đường đời tôi laị quay về với Phật Pháp để hiểu thấu hơn thế nào là “Như Lai chơn thiệt nghĩa”…. Nếu không có những trải nghiệm tâm linh cùng những Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Kiêu mạn trong cuộc đời huyền thuật, tôi khó mà cảm nhận được sự bình lặng của tâm hồn để rồi nhận ra mọi thứ chỉ là trò đùa của tâm thức…
***
Con đường huyền môn của tôi bắt đầu từ khát vọng muốn làm thầy chữa bệnh cho người. May mắn cho tôi là trước khi vào ngưỡng cửa huyền môn tôi có căn bản năm năm tụng kinh, ăn chay, giữ giới. Điều may mắn hơn cho tôi là sư công, sư bá của tôi đều là bậc chân tu đầu tròn chân đất, sư phụ tôi cũng không hề bắt tôi quy y Thần, Tổ mà chỉ bảo khấu đầu lập hạnh… Nhờ vậy mà tôi vẫn còn có chỗ quay về…
***
Câu chuyện của tôi xin được khép lại ở đây. Hy vọng rằng “mua vui cũng được một vài trống canh”.Nếu những gì tôi viết được in thành sách. Nếu những gì tôi viết có thể giúp ích được cho ai đó thì tôi xin nguyện đem công đức này hồi hướng về tất cả nhân vật trong câu chuyện.
Nam mô Công đức lâm Bồ tát.
Tác giả Minh Thông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét