Từ năm lên hai tuổi, khi má sinh đứa em kế thì tôi đã được cho ngủ riêng. Bà nội thương tình đưa qua ngủ chung với nội để có hơi người, tôi dễ ngủ hơn. Ngặt một điều nết ngủ của tôi không giống ai. Đầu hôm nằm ở góc giường này, nửa đêm đã sang qua góc giường khác rồi. Có khi lăn dữ quá, tôi té bịch xuống đất, giật mình tỉnh dậy rồi lồm cồm ôm gối bò lên giường… ngủ tiếp ( sau này, nết ngủ đứa con gái đầu của tôi cũng giống y như thế. Thiệt đúng là “cha nào, con nấy”).
Nội tôi chịu đựng hết xiết nên thường sau khi tôi ngủ say, bà rón rén dọn …giường qua chỗ khác. Đôi khi nửa đêm thức dậy, sờ xung quanh trống trơn, tôi sợ muốn phát khóc. Nhưng rồi nhìn không gian tối đen như mực, tôi quíu quá lăn sát vào vách tường, trùm mền lại mà ngủ. Cứ như thế cho đến năm tôi mười hai tuổi…
Lần ấy tôi từ Củ Chi trở về sau một tháng “tị nạn” ở nhà ngoại.
Lúc mới về không ai nhận ra tôi cả. Tôi tròn như hột mít và đen như con cá trê. Nội tôi khen: “ Cái thằng này mà nuôi đàng hoàng, nó còn mau lớn nữa!”
Đêm đầu tiên về nhà, làm như lạ hơi nên khó ngủ. Hồi ở ngoại, mấy anh em thường nằm lăn lóc trên bộ ván ngựa nhà trước, ở quê gió lộng tứ bề mát rượi nên dễ ngủ. Bây giờ trở về nhà, mọi thứ chật chội, tôi có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Trằn trọc mãi rồi tôi cũng thiếp đi…
***
… Tôi thấy mình đang đi trên một con đường dài thăm thẳm, tre mọc ngút ngàn hai bên tạo thành một khung cảnh âm u đáng sợ. Tôi còn đang ngơ ngác thì một thằng bé gầy nhom cao khẳng khiu từ đâu chạy tới, vừa chạy nó vừa thở hồng hộc:
- Chạy… chạy… lẹ đi! Ma đó…
Câu nói chưa trọn vẹn thì nó đã vọt qua tôi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã cảm thấy hai chân nặng như đeo đá, lòng bàn tay bàn chân lạnh ngắt. Một cảm giác ngột ngạt khó thở tràn ngập xung quanh. Tôi tưởng chừng như không khí quanh mình đang sệt lại dần, hả miệng thật to để thở mà dường như chẳng có chút oxy nào lọt vào. Cả người dần dần cứng đờ, tôi không thể nhìn lại phía sau nhưng vẫn cảm giác có một cái gì đó thật đáng sợ đang đến gần và chuẩn bị áp sát vào tôi. Hai tai tôi ù đặc những tiếng ve. Ngột ngạt quá. Tôi muốn la lên mà sao miệng cứ ngáp ngáp không phát ra được một âm thanh nào cả. Tôi bỏ chạy… nhưng dường như động tác của tôi giống với người biểu diễn kịch câm hơn. Chậm chạp, nặng nề và … dẫm chân tại chỗ. Cả người tôi như đang lún dần, lún dần vào đầm lầy với những đám bùn đặc sệt. Tôi ngộp thở quá! Tay chân cử động hết nổi rồi. Tôi chìm, chìm dần… không còn sức lực vùng vẫy nữa …
Ngay trong lúc ấy, trong tai tôi bỗng vang lên tiếng thét như sấm : “NIỆM PHẬT...” tiếng thét làm tôi tỉnh người. Như người chết đuối vớ được mảnh ván thuyền, tôi bắt đầu niệm “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật…” Nói là niệm vậy thôi chứ thật ra mọi thứ chỉ điễn ra trong óc. Tiếng niệm Phật lúc đầu rời rạc, tán loạn, càng về sau càng liền lạc hơn và rõ ràng hơn. Tôi thấy rất rõ không khí xung quanh tôi loãng dần, ngực nhẹ lại. Vừa niệm tôi vừa thở lấy thở để như kẻ sắp chết chìm được lôi đầu lên khỏi mặt nước. Mừng rỡ, tôi niệm to lên. Và… trời đất ơi, tôi niệm thành tiếng được rồi. Tôi nghe rõ mồn một từng câu niệm của mình cảm giác như tiếng niệm Phật đang phá vỡ bầu không gian ma quái đang bao trùm quanh tôi.
Vèo một cái, mọi thứ bỗng trở lại bình thường. Tay chân nhẹ tâng, hơi thở điều hoà. Cái cảm giác lạnh lẽo vào tiếng ve trong đầu tôi biến mất. Mừng rỡ, tôi co giò chạy một mạch về phía trước, tre hai bên đường vùn vụt lao ngược lại đàng sau…
Chạy mãi, chạy mãi… trước mắt tôi chợt sáng rỡ. Không còn con đường hun hút bóng tre, mở ra trước mắt tôi là bầu không gian bao la. Con đường tôi đang chạy dẫn đấn một bến đò. Trên đò đã có một số người ngồi. Cạnh chiếc đò, một ông già mặc chiếc áo nâu, đội nón lá đang cầm cây sào dài như đang chuẩn bị qua sông. Thấy tôi, ông khẽ mỉm cười, chòm râu dài bạc trắng. Tôi chạy vội đến và …hụt chân té sấp…
***
Giật mình tỉnh dậy, tim tôi đập thình thịch, mồ hôi ướt đẫm chiếc chiếu đang nằm. Xung quanh tối đen như mực. Đầu óc vẫn còn bàng hoàng về giấc mơ quái đản.Trong lúc còn chưa tỉnh hồn, một cảm giác kì lạ chợt dâng lên trong lòng tôi. Không phải là cảm giác lúc đang mơ, nhưng tôi không lý giải được. Bất giác, đưa mắt nhìn ra ngoài, tôi chợt nhìn thấy… một quầng sáng màu vàng cam hình o-van, cao bằng đầu người đang đứng yên bất động ở ngay cạnh giường. Ánh sáng không rực rỡ lắm, nó nhàn nhạt như màu lửa và mờ mờ ảo ảo. Bàng hoàng, tôi lăn sát vào cạnh giường trong, lưng áp vào tường và lấy mền trùm đầu kín mít. Nhịp tim vừa mới ổn định bây giờ lại thúc liên hồi như trống giục. Cảm giác sợ lại ập đến, tôi nhắm tít hai mắt lại đến loé đom đóm…
Một lúc sau, len lén hé mền ra nhìn… tôi vẫn thấy vầng sáng ở đó không di chuyển. Lần này thì sợ thiệt rồi! Tôi quay mặt úp vào trong vách, co quắp người lại, phủ mền kín đầu và niệm bất kì câu niệm nào mà tôi nhớ ra lúc đó. Niệm mãi, niệm mãi đến khi mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Năm giờ sáng, đúng theo lệ, nội đánh thức tôi dậy cột bánh. Mở mắt ra, việc đầu tiên là tôi quan sát mọi thứ xung quanh. Vẫn bình thường, vầng sáng lạ không biết đã biến từ lúc nào…
***
Câu chuyện này tôi giữ kín cho đến khi nhập đạo. Các bạn có biết việc gì xảy ra trong ngày đầu tiên tôi bái sư không? Lúc sư phụ tôi giới thiệu sư huynh, tôi “ớ” lên một tiếng thật lớn làm mọi người giật mình. Vì sao ư, vì sư huynh của tôi …chính là cái thằng nhỏ còm nhom mà tôi nhìn thấy trong mơ hơn năm năm về trước…
Còn cái vầng sáng lạ lùng là gì? Nghe tôi kể lại, sư huynh nói rằng đó không phải là ma đâu. Có thể là một vị thiện thần nào đó có duyên với tôi mà thôi…
Tác giả Minh Thông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét