Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Anh Năm sư huynh! - Phần 6

 
 KIM CANG GIỚI VAJRA SATTVA MANDALA

   NGŨ TRÍ NHƯ LAI


   Đức Phật Thích-Ca dạy: 5 Vị Cổ Phật có từ trước khi Ngài ra đời. Gọi là Ngũ Trí Như Lai, thuộc Kim-Cang Giới. Gồm có các Vị như sau:
1/- Đại Nhật Như Lai (大日如來) VAIROCANA: Còn theo Phạn Âm là Đức Đại Tỳ Lô Giá Na (Mahavairocana) Biểu hiện bằng 2 bàn tay kiết Ấn Chuyển-Pháp-Luân trước ngực.
Là tiền-thân của Đức Phật Thích-Ca. Ngài thuộc Trung-tâm của Kim-Cương Giới, biểu-tượng cho Pháp-Giới-Thể-Tánh-Trí, và Ngài cũng là Vị Giáo-Chủ Bí-Mật của Mật-Giáo.
Chủng Tự của Ngài là VAM.
2/- Bất-Động Như-Lai 不動如來 ASOBHYA: Hay A-Súc-Bệ Như-Lai, Biểu hiệu bằng Xúc-Địa Ấn (Tay Phải để trên Đùi, bàn tay úp xuống, chạm Đất).
Ngài ở phương Đông biểu-tượng cho Đại-Viên-Cảnh-Trí
Chủng Tự của Ngài là HUM
3/- Bảo-Sanh Như-Lai 寶生如來 RATNA SAMBHAVA: biểu-hiệu bằng Tam-Bảo Bố-Thí Ấn (Tay Phải để trên đùi và bàn tay ngửa lên).
Ngài ở phương Nam, biểu-tượng cho Bình-Đẳng-Tánh-Trí
Chủng tự của Ngài là: TRAH
4/- Vô-Lượng-Quang Như-Lai 無量光如來 AMITABHA: Biểu-hiệu bằng Thiền-Định Ấn (Hai tay để ngửa, đặt trước Bụng).
Ngài ở phương Tây, biểu-tượng cho Diệu-Quan-Sát-Trí
Chủng-tự của Ngài là HRIH
5/- Bất-Không-Thành-Tựu Như-Lai 不空成就如來 AMOGHASIDDHI: Biểu hiệu bằng Vô-Úy Ấn (Tay Phải đưa ra, lòng bàn tay thẳng hướng về phía trước).
Ngài ở phương Bắc, biểu-tượng cho Thành-Sở-Tác-Trí.
Chủng Tự của Ngài là AH.

   THAI TẠNG GIỚI


   Hôm đó, sau bữa cơm trưa, Anh Năm ở lại nhà Sư Phụ suốt cho đến tối, chỉ trong 1 buổi chiều như vậy, mà Anh Năm đã có được rất nhiều kiến-thức về Đạo, anh được từ Sư-Phụ, đến các Sư-Thúc và Sư-Huynh thay phiên nhau kể và dẫn giải anh về Phật Giáo lược Sử. Đã vậy, có người còn sốt-sắng cho anh mượn các cuốn Kinh của Đạo Phật nữa.
   Từ đó anh mới biết được là Đức Phật Thích-Ca đã giảng về các vị Cổ Phật thuộc Thai-Tạng Giới 胎蔵界và Kim-Cang-Giới 金剛界. Mà cả trong 2 Giới đó, Đức Đại Nhật Như Lai luôn là Vị Trung-tâm của Giới, và đồng-thời chính là tiền-thân của Phật Thích-Ca. Và anh sẽ phải thỉnh hình tượng của Ngài Đại Nhật Như Lai để thờ nữa, vì Ngài là Vị Giáo Chủ của Mật-Giáo.

   Thai Tạng Giới Mạn đà la Garbhadhatu mandala ग़र्भधतु मन्दल :
   Là yếu-tố thụ-động, mô tả vũ-trụ về mặt tĩnh, mặt lý-tính, như Thai mẹ chứa đựng con và từ lý-tính thai-tạng mà sinh công-đức, biểu-hiện đại-bi Tâm của Phật. Được sắp sếp thành hình Hoa Sen 8 cánh như sau:
Đức Đại Nhật Như Lai 大日如來 MahaVajrocanaंअहअज्रोचन, ở trung-tâm, 
Đông là Đức Bảo Tràng Như Lai 寶幢如來ऱ्अत्नकेतु (Ratnaketu), 
Nam là Đức Khai Phu Hoa Vương Như Lai 開敷華王如来षम्कुसुमितरज (Samkusumitaraja),
Tây là Đức Vô Lượng Thọ Như Lai 無量壽如来(阿彌陀佛)आमित्भ Amitābha (Amitāyus) 
Bắc là Đức Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai 天鼓雷音如來डिव्यदुन्दुभिडिव�� �यदुन्दुभि Divyadundubhi (Divyadundhubhimeghanirghosa). 
   Ở bốn góc có bốn Đại Bồ Tát:
Đông Nam là Đức Phổ Hiền Bồ Tát 普賢菩薩षमन्तभद्र (Samantabhadra), 
Đông Bắc là Đức Quán Âm Bồ Tát 觀世音आवलोकितेश्वर (Avalokiteshvara), 
Tây Nam là Đức Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát 文殊師利菩薩ंअन्जुश्रि (Manjushri), 
Tây Bắc là Đức Từ Thị Bồ Tát 彌勒菩薩मैऐत्रेय (Maitreya).

   Kim Cương Giới Mạn đà la (Vajradhatu mandala):
   Là yếu-tố tác-động, biểu hiện cho trí-tuệ viên-mãn, trí-tuệ sở-chứng của Phật. Ngũ Trí Như Lai là trọng tâm của mạn-đà-la này.
   Bí Tạng ký viết: "Thai Tạng là lý, Kim Cương là trí".

Đức Đại Nhật Như Lai 大日如來मह अज्रोचन MahaVajrocana, ở trung-tâm,
Đông là Đức Bất Động Như Lai 不動如來आक्सोभ्य (Aksobhya)
Nam là Đức Bảo Sinh Như Lai 寶生如來ऱ्अत्नषम्भव (RatnaSambhava). 
Tây là Đức Vô-Lượng-Quang Như-Lai無量光如來आमितभ् (Amitabhà). 
Bắc là Đức Bất Không Thành Tựu Như Lai 不空成就如來आमोघषिद्धि (AmoghaSiddhi).
......
    Nhưng, điều anh lo vẫn là ngại mình sẽ phạm Giới-Cấm ! vì các Sư Huynh đã kể là ngay sau khi mình học Đạo, sẽ có rất nhiều tình-huống sảy ra, mà nếu mình không lưu tâm, rất dễ dàng phạm Giới. Hơn nữa, anh Năm còn phải học thuộc lòng và áp-dụng ngay các câu chú Căn-bản như:
1/- Chú Hộ-Thân
2/- Chú Hộ-Pháp
3/- Chú Thỉnh chư Phật dùng cơm ! Nghĩa là trước khi ăn cơm, đũa sạch, cơm trắng, anh phải âm-thầm niệm chú 3 lần, sau mỗi 1 câu chú, thì dùng đũa sạch gắp 1 miếng cơm trắng, ăn. Đủ 3 lần như vậy xong mới được gắp các thức ăn Mặn, và ăn bình thường. Anh đã được giảng nghĩa là bằng cách này, có đến 3 điều ích-lợi:
a)- Mình hàng ngày phải ăn cơm, và phải niệm chú, mình sẽ không thể quên được là lúc nào cũng có Chư Phật bên mình !
b)- Sau khi niệm chú đó, nếu trong thức ăn có Bùa tà, Bùa Mê, thuốc lú, sẽ được hoá giải.
c)- Vì là đệ-tử của Mật, nên mình đi đâu cũng kín-đáo, không khoe-khoang, do đó, chỉ nhìn cách ăn cơm, là mình có thể nhận dạng được người đó có là đồng Môn với mình hay không ngay.
3/- Chú Thỉnh Chư Phật dời khỏi thân-thể của mình khi mình sắp đi vào các chỗ ô-uế, chẳng hạn như vào nhà vệ-sinh, hay vào bất cứ các phòng nào có giường ngủ...Ngay cả khi đi hớt tóc nữa! vì nếu anh quên không niệm chú, khi Tay của người thợ hớt-tóc không “sạch-sẽ”, thì ngay lập-tức anh sẽ bị nhức đầu ! Mà cách để trị nhức đầu đó là...phải chạy ba chân bốn cẳng về nhà tắm gội !
...Các Sư-Huynh đã kể cho anh nghe về những kinh-nghiệm đó...họ còn nói:
-“Chỉ cần bất cứ ai, Nam, Nữ, mà thân-thể ô-uế, hoặc các Thầy Tà Đạo, khi họ vừa đi ngang qua mình 1 cái, mình sẽ thấy thái-dương của mình nhói lên ngay. Lúc đó, nếu biết Thầy Tà, mình phải niệm chú Hộ-Thân, còn nếu thấy là...là... các.. “Cô...Nhền-Nhện ăn-sương”...thì mình phải dzọt đi ngay chỗ khác! Nếu còn xề lại gần mà thả mồi Dê !, thì đầu sẽ nhức như búa bổ, chẳng khác gì Tề-Thiên Đại-Thánh bị vòng Kim-Cang siết đầu vậy !”
4/- Chú tự trị khi bị Sưng, Trặc, trật khớp xương, Chú cầm máu.
   Khi anh Năm đang cặm-cụi viết các câu Chú vào quyển “Sách Mật” thì Sư-Phụ nói:
“ Môn phái mình có rất nhiều Chú, Phép để trị bịnh, nhưng Thầy thường dặn tất cả các Đệ-Tử là luôn luôn dùng giới-hạn, không dùng bừa-bãi. Nếu mình có bệnh, hoặc ai đó có bệnh, trước tiên, phải đi cho Bác-Sĩ, hoặc các Thầy Thuốc Đông-Y để điều-trị bằng Thuốc, Thuốc Tây, Thuốc Nam, Thuốc Bắc gì cũng được. Bao giờ không chữa được bệnh, “cực-bất-đắc-dĩ”, lúc đó, mình mới dùng đến Chú Phép để trị. Coi như là Phép trị bịnh của Môn-phái chỉ dùng trong trường-hợp cấp-cứu hoặc các bịnh kinh-niên, ngặt-nghèo khó trị mà thôi !. Và em phải nhớ kỹ điều này, đây là lệnh của Sư-Phụ dặn, cấm quên !”
   Anh Năm phân-vân:
-“Vậy còn mấy câu chú mà em mới chép như trị sưng trặc, cầm máu...thì sao Thầy? hổng lẽ máu chảy hổng cầm, chờ chạy tới Bệnh-Viện...sắp hàng làm thủ-tục...xong...chảy hết Máu...chắc ...chít ngắc rùi?”
   Sư-Phụ cười đáp:
-“Mấy câu chú đó, coi như để phòng-thân cho đệ-tử, trong trường-hợp luyện-tập, nếu quên “Án 4 phương” đánh võ va chạm, bị sưng trặc, hoặc đổ máu, thì tự-trị ngay tại chỗ.” Đồng thời, nên nhớ là các Phép gì cũng phải luyện, “vô luyện bất thành” chứ không phải đọc Chú như đọc Tiểu-Thuyết, đọc Truyện xong thuộc là làm được đâu nghen !”
   Anh Năm ấp-úng, rụt rè hỏi tiếp:
-"Vậy các Câu Chú Phép này...chắc linh lắm hả Sư-Phụ ?"
   Thầy vẫn với nét mặt nghiêm-nghị đáp:
-"Tất cả mọi sự đều trong vòng Nghiệp Báo cả, không có gì tuyệt-đối 100% là Chú Phép làm hết ! tuỳ Ngiệp, tuỳ Duyên, cho nên trong Kinh mới có chữ "Cộng Nghiệp" Nếu Nghiệp của người bịnh còn thiếu 1$, gặp mình nhờ đã bồi-đắp công-đức, đang dư 1$, mình trị họ hết ngay, nếu không thì dĩ nhiên không được. !
   Trong Kinh Phật còn kể, có lần chính Đức Phật Thích-Ca bị bệnh nhức đầu, Ngài chịu như vậy suốt 3 ngày mới khỏi. Các Đệ-Tử của Ngài hỏi:
-"Bạch Phật, Ngài có Thần-Thông quảng-đại, sao Ngài không tự trị cho mình, lại chịu 3 ngày như thế?"
   Đức Phật dạy:
-"Tiền kiếp của Ta, khi là 1 đứa bé, Ta có đi ngang qua bờ biển, thấy 1 con cá rất lớn trôi dạt vào bờ thoi thóp, Ta đang cầm trên tay 1 nhánh cây nhỏ, Ta nhìn và thuận tay, nên đã dùng nhánh cây ấy, gõ gõ nhè nhẹ vào đầu con cá 3 lần. Nghiệp đó Ta gây, bây giờ Báo lại, cho nên ta phải chịu nhức đầu 3 ngày ..."
   Đó, mấy Chú thấy hông ? Chính Đức Phật còn phải trả Quả báo, huống chi chúng ta là phàm phu tục-tử , Phéc tắc tu luyện đến đâu? công-đức cỡ nào ? mà lại đòi như Thần như Thánh hay sao ?"
   Do đó, làm gì cũng suy nghĩ trước sau, dùng Phép Phật đôi khi không đủ Nghiệp-Lực, việc không thành, đừng vội oán-trách Chư Phật, sẽ tự gây thêm khẩu-nghiệp biết hông?
5/- Chú trừ tai-nạn...

   Đến chiều, một Sư-Huynh lại rủ anh chạy ra Chợ mua thêm lễ vật “Hương, Hoa, Trà Quả” về làm Lễ nữa, và anh đã ngẩn-ngơ khi nghe vị Sư-Huynh đó nói:
-“Mua lễ vật thêm để chút nữa sẽ được “Ổng” cho Chú mày lên “lon” Thiếu-Uý” đó.!”
Tuy không hiểu gì, nhưng anh vội chở Sư-Huynh ra chợ mua ngay. Đến khi làm Lễ đợt hai, anh thấy Sư-Phụ ngắt 1 cái Hoa Vạn-Thọ trên bình hoa cúng Phật, bỏ vào trong 1 ly chứa nước, rồi Sư-Phụ cầm ly đó bằng 1 tay Ấn lạ, (mà đến 1 năm sau anh mới được truyền và biết đó là Ấn “Bảo-Thủ”).

   Giống như hồi sáng, mọi người lại nghiêm-trang đứng trước Bàn-thờ-Phật-Hội, và Sư-Phụ cầm ly nước có Hoa bằng tay Trái, tay Phải Ông dùng 3 cây nhang đang cháy vẽ “Phép” về phía ly nước, tuy nhang cách ly nước khoảng 1 gang tay, mà anh Năm thấy cái Hoa trong ly nước cứ quay vòng-vòng, hoặc nhảy lên nhảy xuống theo hướng của mũi nhang mà Sư-Phụ vẽ. Đến nỗi có lúc anh Năm tưởng như nước trong ly đang sôi sục lên vậy !
   Sau khi làm “Phép” vào Hoa Vạn-Thọ xong, Sư-Phụ bảo anh quỳ xuống, 2 tay nâng lên để nhận cái ly đó, xong anh phải lấy cái Hoa đó ra, và...nhai, ăn hết luôn ! đồng thời cũng uống hết ly nước ấy !
   Suốt đời anh Năm chưa bao giờ ăn sống 1 cái Hoa nào, nên anh đã hơi ngài-ngại, nhưng trước khung-cảnh làm Lễ trang-nghiêm, anh vội làm theo “lệnh” của Sư-Phụ, và anh thấy, “Ôi, ăn cái Hoa sao mà thơm và ngon ngọt quá...!”
   Sau khi anh lạy là xong Lễ, thì các Sư-Huynh đều đến chúc mừng cho anh, có 1 chú Sư-Thúc nói:
-“Chú mày hên đó, nên mới ngày đầu mà đã được “Ổng” cho ăn Bông rồi, ăn được phép này vô mình là khoẻ lắm, hơn nữa, tao thấy hồi nãy “Ổng” còn làm thêm 1 “Phép mạnh” vô Bông cho mày nữa đó.”
   Một Sư-Huynh nói thêm:
-“Tất cả người trong Môn-Phái, cả đời chỉ được 3 lần Lễ Thọ Bông mà thôi !, chú mày bữa nay được 1 Bông, cho nên tụi tao đặt là Thiếu Uý, 2 Bông thì như Trung-Uý, còn 3 bông là Đại Uý đó...ha ha ha...”
   Anh Năm cười khoái chí:
-“Trời, tui đi lính gác cổng Tiểu-Khu, chỉ là Hạ-Sĩ, lớn hơn thằng Binh-Nhất có 1 cấp hè ! hổng ngờ bữa nay nhập Môn được lên tới Sĩ-Quan làm Thiếu-Uý...đã quá chời...”
   Sư-Phụ nghiêm-nghị nói:
-“Thực ra, mọi người đây ai cũng đã biết trường-hợp của Chú Năm là đặc-biệt, vì thời-giờ cấp-bách, chú Năm phải lên võ-đài, nên Thầy mới làm Lễ truyền như vậy, “túng-thế, tuỳ thời” mà. Tất cả cũng đều do “Duyên, Nghiệp” cả, chứ đúng ra Thầy thường xem xét kỹ và thử-thách trước khi nhận Đệ-Tử !.
Học Mật, dễ có những phép lạ hơn người chút đỉnh, sẽ làm cho Đệ-tử kiêu-ngạo, đôi khi lợi dụng cái hơn người đó mà lấn áp người khác. Do đó, ai ai vào cũng đều phải tự tìm kiếm tất cả các Kinh-Điển của Đức Phật mà đọc, để khai Tâm và tập Thiện.
   Tuy-nhiên, Thầy truyền Phép hôm nay, mà sau này cho dù Đệ-tử có ở bất cứ nơi nào, nếu Phạm giới cấm, thầy cũng Thu Phép về được dễ dàng.
    Do đó, kể từ nay, phải biết mình đã chính-thức là Đệ-tử của Phật rồi, làm chuyện gì cũng phải cân-nhắc sao cho thân-tâm và trí-huệ được tăng-trưởng, khỏi rơi vào vòng Tà–Đạo. Cố tập: “chuyện Thiện, chuyện ích-lợi thì làm, chuyện ác thì không !”
    Rồi sẽ thành thói quen tốt luôn cho chính bản-thân mình, mà những người chung quanh cũng ít nhiều được lợi lộc nữa... ”
   Tác giả Thày cư sĩ Atoanmt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét